“Có gì đáng cười chứ?”
“Không không có gì” Uyển Ngưng vẫn tiếp tục cười, nàng thiệt nhịn không nổi
Chưởng phong của Triệu Bắc vừa đến Uyển Ngưng liền uyển chuyển tránh đi.
Hắn tức không làm gì được, thực lực không thể lộ ra
Tiếng Hải lão lại vang lên:” Vòng đầu tiên kết thúc, mọi người có hai canh giờ để nghỉ ngơi, sau đó lại đến đây bắt đầu vòng hai”
Triệu Bắc hừ lạnh một tiếng rời đi.
Nàng mới chạy vòng sân, lại cười một chút đã có hơn năm mươi người bị loại rồi!
Uyển Ngưng đi khỏi lôi đài, Tiểu Hắc liền xuất hiện:” Tiểu Ngưng Ngưng ta mới không phải quả cầu đen sì”
“Ừm ngươi không phải” Nàng nhẹ vuốt đầu nó
“Sau đột phá rốt cuộc ngươi ở cấp độ nào, sao ta lại không nhìn thấu”
Tiểu Hắc có chút đắc ý:” Chính là cấp ba”
Uyển Ngưng ngạc nhiên, đã cấp ba rồi:’’ Yêu thú cấp ba sao!! Tiểu bảo bối quá giỏi”
Tiểu Hắc khẽ hừ:” Con là linh thú không phải yêu thú”
Uyển Ngưng lại hỏi:” Vậy con có biết mình thuộc loài nào không?’’
Tiểu Hắc một mặt mộng bức, cái này không có trong ký ức của nó.
Uyển Ngưng thấy mặt Tiểu Hắc đã đen nay còn nhăn nhó lại, liền biết nó cũng chẳng biết mình là con gì:” Được rồi, mau trở vào không gian.
Không lại có người nhận ra”
Vòng thứ hai chính thức bắt đầu, trên sân lúc này còn lại năm mươi người.
Hải lão phát cho mỗi người một lệnh bài:” Vòng thứ hai là thử thách về tâm cảnh, tu sĩ tâm cảnh không vững, chắc chắn sẽ bị ảo cảnh vây khốn.
Lần này quyết định hai mươi người tiến vào vòng trong dựa vào thời gian thoát khỏi ảo cảnh.
Chỉ cần rót tinh thần lực vào là được.
Bắt đầu đi”
Mọi người đồng thời ngồi xuống rót tinh thần lực vào.
Trước mắt Uyển Ngưng lúc này là một làn khói trắng, nàng nhìn xuống tay có thể thấy được khói trắng luồng qua kẽ tay.
Uyển Ngưng tiếp tục đi về phía trước, ra khỏi đám sương trắng, các tòa nhà cao trọc trời liền xuất hiện
Hai mắt nàng mở to, nàng trở về rồi, y phục của nàng cũng biến thành đồ ở hiện đại.
Uyển Ngưng theo con đường cũ trở về nhà, vặn nắm cửa.
Mọi thứ vẫn giống như lúc trước, Uyển Ngưng thay cho mình một bộ đồ thoải mái, cô dọn dẹp ngôi nhà qua một lượt.
Đi chợ, mua một ít trái cây đến côi nhi viện cho mấy đứa nhỏ.
Ngắm nhìn thành thị một lượt lại trở về nhà
Uyển Ngưng vốn là là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện sau này vì học tập có chút thành tích mà đổi đời, mua được căn nhà cho mình.
Nơi đây vốn là nơi nàng rất lưu luyến, nhưng ngôi nhà này lại không có Lữ gia, không có sư phụ cũng không có Tiểu Hắc
Thế giới này đối với nàng không có bao nhiêu luyến tiếc chỉ là một chút chấp niệm.
Nơi Thương Lan đại lục mới có những người nàng thật sự quan tâm.
Phá cho ta
Làn sương trắng lại một lần