“Tiểu Ngưng Ngưng ba tên này giải quyết thế nào?”
Uyển Ngưng ôm Tiểu Hắc vê vuốt ve bộ lông mượt:” Tạm thời tha cho họ, sau này vào chiến trường lại tìm họ tính sổ”
Thanh Ngân thành này nàng không thể giết chết tuyển thủ tham gia Thương Lan chiến, nhưng đến chiến trường, không có thực lực phải trả giá bằng mạng sống.
Dứt lời nàng cùng Tiểu Hắc đi về khách điếm, đêm nay nàng bị thương phải cho Hồng Liên tỷ leo cây rồi.
Phủ thành chủ lúc này, Hải Ngao đang thông báo tình hình cho Nam Cung Lễ:” Không thấy nha đầu kia đâu, Tam Qủy cũng bị đánh chết.
Không ngờ người đứng sau chuyện này lại là ba tên trong chi chiến.
Thành chủ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Nam Cung Lễ thở dài:” Nhờ có lão Triệu gia giúp đỡ, nha đầu kia không sao.
Ba tên kia không thể giết”
“Chỉ sợ nha đầu kia cảm thấy bất bình.
Dù sao nàng cũng bị ám sát”
Âm thanh bất ngờ vang lên:” Các ngươi đánh giá thấp nha đầu kia.
Ngay cả tiểu thú bên cạnh nàng cũng đánh bại được ba tên nhãi đó.
Nếu muốn giết nàng đã sớm ra tay.
Nha đầu đó là đang đợi vào chiến trường mới giải quyết”
Hải Ngao như bừng tỉnh:” Vào chiến trường rồi chính là đao kiếm vô tình, có thể giết họ mà không một ai biết.
Nha đầu này thực sự chỉ có mười lăm tuổi thôi sao”
Nam Cung Lễ hướng lão giả nói:” Triệu lão gia chủ lần này đa tạ người ra tay cứu giúp”
“Ha hả.
Ta cũng không làm gì trừ tên Lão Đại bị ta giết.
Hai tên kia đều là nhóc con kia đánh chết”
“Đều là nàng đánh chết! Nàng có thể đánh chết trúc cơ hậu kì!”
Nam Cung Lễ ngồi xuống ghế phía sau:” Thanh Ngân thành năm nay thực sự có hy vọng rồi”
Sau khi sắp xếp mọi việc, trong sảnh chỉ còn lại Nam Cung Lễ và lão giả.
Lúc này Nam Cung Lễ mới lên tiếng:” Nghe nói lão gia chủ Triệu gia xuất quan ta thiệt không tin, không ngờ lại có thể gặp mặt ngài ở đây”
“Ta có chút chuyện cần xác nhận, lão già Nam Cung đó vẫn chưa trở về sao?”
“Phụ thân bao năm vẫn không có tin tức, ngoại trừ vài bức thư được gửi về xác nhận ông vẫn còn trên đời.
Vãn bối cũng không có cách liên lạc với ông ấy”
Ông trầm mặc một chút lại nói:” Chuyện tối nay đừng cho ai biết.
Ta đi trước, khi nào có tin tức về hắn thông báo ta một tiếng”
Nam Cung Lễ gật đầu, tiễn lão giả.
Lão gia chủ Triệu gia Triệu Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài:” Lão Nam Cung ngươi rốt cuộc ở đâu, con gái của lão đại xuất hiện rồi.
Ngươi mau trở lại đi.”
Triệu gia
“Phụ thân người trở lại rồi, có gặp được nha đầu đó không”
“Đã thấy”
“Vậy nàng…”
Triệu Nhân nhìn nhi tử mình:” Thiên nhi, ta chờ đợi trăm năm nay rốt cuộc cũng thấy hy vọng”
Nghe được câu nói của phụ thân mình Triệu Thiên liền chấn kinh.
Nàng thực sự là con của người ấy sao.
Cũng phải, chỉ có người kia mới có thể sinh ra một thiên tài như vậy
“Tiểu Bắc