Tiêu Đình mang ám vệ đi.
Tống Vĩnh Thuần quay lại nhìn Ái Linh.thấy cô vẩn đứng im thất thần dường như là vẩn chưa hết hoảng sợ.
Nử nhân này mấy hôm trước miệng lưỡi sắc bén mắng hắn đủ đều.
không ngờ lại nhát gan như vậy.hắn đưa tay bún lên trán cô một cái rỏ đau hỏi
- "Sao thế, bị dọa rồi à?"
Ái Linh xoa xoa cái trán của mình lườm hắn một cái, nói.
- " Tên thần kinh này, ngươi lại phát điên gì thế? đau lắm đó.
"
- "sợ rồi?"
- "Ngươi nói xem có sợ không?vô duyên vô cớ bị truy sát.
ta nào có đắt tội với ai chứ...!Khoan đả.
hắn là ám vệ của ngươi sao?"
- " Đúng vậy." Tống Vĩnh Thuần bình thản nói.
Ái Linh vừa xoắn tay áo bước đến trước mặt hắn vừa nói." Hay lắm Tống Vĩnh Thuần.
ngươi ghi hận hôm trước ta mắng ngươi nên ngươi cho ám vệ đến trừ khử ta sao? ngươi đúng là tên tiểu nhân bỉ ổi.
không có nhân tính mà."
Vừa nói Ái Linh vừa nhấc chân dẫm một cái thật mạnh lên chân hắn khiến hắn há hóc mồm đau đớn.
thấy hắn khom người ôm chân đau đớn cô vẩn chưa hả giận.cô hết dùng tay đánh rồi lại dùng chân đá vào hắn miệng vẩn không ngừng mắng.
Tống Vĩnh thuần thấy cô cứ được nước làm càng thì chụp lấy cánh tay cô, ép cô lên tường rồi cố định hai tay cô trên đỉnh đầu.
hai gương mặt áp sát nhau khiến Ái Linh ngượng đỏ mặt, không dám cử động nửa.
Tống Vĩnh Thuần thấy mặt cô đỏ ửng lên thì lại trêu chọc.
- " Sao không mắng nửa? lúc nãy giơ nanh múa vuốt ghê gớm lắm cơ mà? con mèo nhỏ biết sợ rồi sao?"
Tống Vĩnh Thuần vừa nói vừa kề sát vào mặt cô.cô quay mặt đi tránh né.
hơi thở của hắn cứ phả vào tai cô khiến mặt cô càng đỏ hơn.cô nói.
- "Ai sợ chứ?Ngươi có giỏi bỏ ta ra xem.
tên tiểu nhân biến thái nhà ngươi chỉ giỏi ức hiếp nử nhân thôi.
có gì đáng sợ chứ?"
Tống Vĩnh Thuần cứ như thế nhìn cô.
hai má cô cứ đỏ ửng khiến cô thêm phần xinh đẹp.vương phi của hắn vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Rốt cuộc kẻ nào muốn lấy mạng nàng ấy chứ? nghỉ đến đây hắn từ từ buôn cô ra.
rồi bước đến giải huyệt cho tiểu Trúc.tiểu nha hoàn lo lắng chạy đến bên Ái Linh xem cô có bị làm sao không.
miệng không ngừng hỏi.
- "Tiểu Thư, cô có bị thương ở đâu không? có đau chổ nào không đề em xem nào."
Ái Linh thấy tiểu trc lo lắng thì giử tay cô lsi trấn an."Tiểu Trúc, ta không sao.
em xem không có vết thương nào cả.Tống Vĩnh Thuần để yên cho chủ tớ họ nói chuyện xong rồi hỏi.
- "Nàng đả đắc tội với ai sao? để họ lại thuê Thuận Thiên Môn trừ khử nàng?"
Ái Linh kinh ngạc hỏi." có người thuê các huynh trừ khử ta ư? không phải huynh à?"
- " Nàng nghỉ nếu muốn giết nàng ta cần đến tay người khác sao?"
Ái Linh nghỉ mãi củng không biết mình đả đắc tội với ai.
từ lúc đến đây cô chẳng quen biết ai củng chưa từng đắc tội với ai ngoại trừ tên biến thái này.
mà khoan đả,chằng lẻ nhị muội và đại điện hạ?ý nghỉ lóe lên trong đầu.
cô bất giá quay sang nhìn hắn.
- "Nghỉ ra rồi sao?"Tống vĩnh Thuần nhìn cô hỏi.
Ái Linh bước đến chiếc bàn dưới gốc cây cổ thụ ngồi xuống không nói gì.cô không nghỉ họ lại muốn cô chết đến vậy.đều là tỷ muội, tuy không cùng mẹ sinh ra nhưng củng cùng huyết thống.
sao họ lại câm thù cô như vậy.
kiếp trước cô chỉ là một cô nhi.
không có ai là người thân nên cô khao khác có được một mái ấm gia đình.
giờ đây có được gia đình nhưng gia đình ấy chẳng hề êm ấm.
vì sao chứ? cô nào có tranh dành của ai thứ gì.
cô luôn an phận với cuốc sống của mình, sao họ cứ dồn cô vào đường cùng như thế chứ? chẳng lẻ cứ phải đấu đá kẻ mất người còn thì mới vui sao?Tống Vĩnh Thuần bước đến gần cô nói.
- "Nếu nàng không muốn nói ta củng không hỏi.
nhưng náng nên cẩn thận.nếu hôm nay họ đả ra tay không thành.
thì không có nghĩa là họ sẻ tha cho nàng đâu."
Tống Vĩnh Thuần quay lưng định rời đi thì nghe hai tiếng." đa tạ".Hắn mĩm cười quay lại nói.
-