Tiểu Trúc thấy trời đả tối nhưng tiểu thư của cô vẩn chưa về thì ra cửa đợi.
Cô đi qua đi lại rồi lại nhìn về phía hoàng cung.
bổng cô nhìn thấy xe ngựa của Tống Vĩnh Thuần thì mừng rở.
vội chạy ra đón.
xe ngựa Tống Vĩnh Thuần bước xuống xe gương mặt lạnh lẻo đi thẳng vào trong phủ Tiểu Trúc chưa kịp hành lể hắn đả lướt qua rồi mất dạng.
tiểu Trúc khó hiểu quay nhìn lại phía xe ngựa không thấy Ái Linh đâu.
cô quay sang Phong Nhất hỏi.
- " Phong hộ vệ, vương phi không cùng về với điện hạ sao?"
Phong Nhất lắc đầu bước đến cạnh cô nói khẻ." Dường như điện hạ và vương phi cải nhau."
- " Cải nhau sao?Vậy bây giờ vương phi ở đâu? Tiểu Trúc lo lắng hỏi.
- " Lúc ta đưa điện hạ về đây.
vương phi vẩn còn đứng ở cửa cung.
có lẻ giờ củng đang trên đường về."
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Tiểu Trúc càng sốt ruột hơn.
cô chạy vào lấy một chiếc ô rồi chạy ra ngoài.
Phong Nhất vội giử tay cô lai.
- " Muội định đi đâu.
trời đang mưa to lắm."
- " Muội phải đi tìm vương phi.
mưa to như vậy lở như mắc bệnh thì phải làm sao?"
- " Ta đi cùng muội." Phong Nhất giử cô lại.Tiểu Trúc nhìn Phong Nhất khẻ gật đầu đồng ý.cả hai bước lên xe ngựa quay trở lại tìm Ái Linh.
trời mưa như trút nước.
một thân ảnh nhỏ bé lang thang trên phố.
cô bước từng bước mệt mõi.
ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm trong màng mưa.
cô cứ thế đội mưa đi một quản đường khá dài.trong đầu cô trống rổng nhưng bên tai vẩn văng vẳng từng câu từng chử của Vĩnh Thuần nói với cô.
nước mắt cô hòa vào mưa.
cô quỵ xuống khóc nức nở.
- "sao chàng không tin ta? sao có thể nói với ta những lời đó chứ? Vĩnh Thuần...."
Tiểu Trúc và Phong Nhất nhìn thấy cô ngồi khóc giữa đường.
cả người ướt sủng mà không khỏi đau lòng.
tiểu Trúc cầm ô bước xuống xe đến đở cô.
- " Tiểu thư, cô làm sao vậy? sao cô lại khóc? mau đứng lên, để em đở người."
Ái Linh ôm lấy tiểu Trúc khóc lớn hơn."Tiểu Trúc, chàng ấy không tin ta.
chàng ấy ghét bỏ ta rồi...hu hu.."
- " Vương phi, mau lên xe trở về phủ trước đả." Phong Nhất và Tiểu Trúc đưa Ái Linh lên xe ngựa trở về phủ.Tống Vĩnh Thuần vừa về đến phòng mình thì đả lấy rượu ra uống.hắn uống hết bình này đến bình khác.
Bạch Thời Ngôn thấy huynh đệ của mình không ổn liền bước đến giật lấy bình rượu.
- " Đủ rồi.
huynh không cần mạng nửa hay sao? uống nhiều như vậy.
huynh xem đả uống hết bao nhiêu rồi?rốt cuộc sảy ra chuyện gì?"
Tống Vĩnh Thuần đứng lên giật lấy bình rượu nói." Không phải việc của huynh." hắn lại tiếp tục uống.Bạch Thời Ngôn nghỉ nghỉ một chút lại hỏi.
- " Phu thê hai người cải nhau sao?"
- " Đừng nhắc đến nàng ấy..."
Bạch Thời Ngôn giật mình tròn mắt nhìn Vĩnh Thuần.
rốt cuộc hắn củng hiểu lý do vì sao tên diêm vương này phát tiết rồi.đả bảo nử nhân vô cùng rắt rối mà cứ không nghe.
giờ lại làm bạn với rượu.
- " Ta nói này diêm vương mặt lạnh.
giữa phu thê các người nếu có hiểu lầm gì thì nên ngồi xuống nói rỏ với nhau.
cứ giận dỗi dày vò nhau như này được gì chứ?"
- " Hư..
có gì để nói nửa chứ.
mọi chuyện đả rỏ cả rồi.
còn cần phải nói sao?"
- " Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? huynh không nói thì làm sao ta biết mà giúp huynh đây?"
- " Ta không cần ai giúp cả.
huynh về đi.
ta mệt rồi."
- " Huynh dám đuổi ta sao?Tống Vĩnh Thuần ta nói huynh biết, dù sao ta củng là Bạch Thần y vang danh thiên hạ.
huynh....."
Bạch Thời Ngôn chưa nói hết câu đả bị Tống Vĩnh Thuần đá bay khỏi cửa.
hắn tứt giận ứng bên ngoài mắng vào.
- " Tống Vĩnh Thuần tên diêm vương này.huynh dám đá ta ra ngoài.
huynh nhớ đấy.
sau này đừng có mà năng nỉ ta giúp huynh." Bạch Thời Ngôn quay ra ngoài định đi thì gặp Phong Nhất.
hắn liền kéo Phong Nhất ta ngoài hỏi.
- " Phong Nhất, rốt cuộc điện hạ của huynh bị sao vậy?" Phong Nhất nhìn Thời Ngôn lắc đầu.Bạch Thời Ngôn thở dài vổ vổ vai hắn nói.
- " Tên diêm vương ấy lại trổi dậy tính ma vương rồi.
huynh cẩn thận đấy." nói rồi hắn củng chuồn đi mất.
Phong Nhất nhìn về phía phòng Vĩnh Thuần khẻ thở dài.vương gia của hắn bắt đầu biết khổ vì tình rồi.
....
Ái Linh hôm qua sau khi trở về cứ khóc mãi đến mòn mõi rồi thiếp đi.sáng hôm sau cô