Đường Tịch cầm bát đũa lên, gắp một miếng thịt ăn:
- Cũng không tệ, không ngờ tiểu....Tiểu cô nương cô cái gì không giỏi, lại giỏi nấu ăn.
Hắn đang định nói tiểu tiên, nhưng nhận ra đây là phàm giới nên sửa lại thành tiểu cô nương.
- Ngài.....
Sao ta lại không nghe ra ý tứ chứ.
Ở thiên giới nấu nướng có cũng được, không có cũng chẳng sao, chủ yếu là chuyên tâm tu luyện, linh lực cao phi thăng thượng thần, cống hiến sức lực chèn ép ma tộc, giúp nhân giới bình an mới là điều cần làm.
Ta là thượng tiên linh lực vốn không kém, mà vì ai nên mới tiêu hao nhiều linh lực khí huyết như vậy, sắp xuống tiểu tiên luôn rồi.
Đồ vô ơn.....
- Bỏ đi, ta không so đo với ngài.
Xem như là ngài đang khen ta.
Lão bá nhìn lão phu nhân khẽ cười, đột nhiên ông lão thở dài:
- Phu thê chúng ta, tính ra cũng có một đứa con gái.
Nhưng mười năm trước trong lúc chiến loạn, chúng ta không may để lạc mất con bé.
Nếu bây giờ con bé còn sống, có lẽ cũng lớn bằng tiểu cô nương đây.
"Đùa gì vậy chứ, lão bá có biết ta sống được mấy ngàn năm rồi không."
Lão phu nhân nghe xong không kìm được nước mắt, lấy tay áo khẽ lau đi nước mắt.
Ta nuốt xong thức ăn trong miệng, liền bám cánh tay Đường Tịch.
- Công tử, hay là ngài giúp họ tìm lại con gái đi.
Đường Tịch đặt bát đũa xuống:
- Đừng làm càn, số kiếp của người phàm đã được Tư Mệnh Tiên Quân định sẵn, chúng ta không được can dự.
Lão bá và lão phu nhân nghe vậy không kìm được mà quỳ xuống cầu xin.
- Công tử cô nương là người tu tiên sao, nếu vậy xin hãy giúp chúng ta tìm lại con gái, chúng ta đều già cả rồi chỉ mong khi gần đất xa trời có thể tìm lại con gái.
Cầu xin hai người giúp cho.
Họ vừa nói vừa dập đầu cầu xin, ta không đành lòng đứng dậy đỡ họ lên:
- Lão bá, lão phu nhân đừng làm vậy, chúng ta không nhận nổi đâu.
- Ta cầu xin hai vị giúp đỡ.
Ta cản không được bọn họ, liền quay sang Đường Tịch đang ngồi yên, lay lay cánh tay hắn:
- Công tử, ngài xem giúp họ đi, xem thử xem con gái bọn họ ở đâu.
- Không được, ta đã nói rồi.
Vạn vật đều có số mệnh an bài.
Một bên thì quỳ cầu xin, một bên thì dửng dưng làm ngơ, ta bất lực quá mà.
Cuối