Đường Tịch, ba ngày nữa ta bận không thể tới đây cùng ngài được.
Đường Tịch nghe xong có chút mất mát, hắn sớm đã quen với việc mỗi ngày có nàng bên cạnh.
Đường Tịch cúi đầu đáp:
- Không sao, cô xử lí xong việc quay lại tìm ta cũng được.
Ta nhìn bộ dạng hắn tủi thân mà có chút mềm lòng.
"Sắp rồi, ba ngày nữa chúng ta sẽ không còn liên quan.
Trả ngài lại cho Linh Vân.
Chúng ta cứ như vậy làm người xa lạ!"
Ta bất chấp hôn má hắn:
- Đợi ta !
Rồi rời khỏi cấm địa về Tiên Dược Các.
"Đợi ta lấy ngọn lửa bất diệt, đem lại ánh sáng cho ngài, ngài lại có thể trở về làm thượng thần người người kính trọng trên cao, còn ta vẫn chỉ là Linh Đàm Các Chủ lạnh lùng, luôn miệng nói quy tắc "
...****************...
Một tháng sau......
- Được rồi, vết thương của muội sắp lành rồi.
Sau này có thể ở lại Vân Khánh điện của Đường Tịch Thượng Thần.
Linh Vân quay lại nắm tay ta:
- Linh Đàm, tỷ nói gì vậy.
Dù thế nào lúc rảnh rỗi ta vẫn thường xuyên về thăm tỷ.
Chúng ta là tỷ muội chung một rễ cây Tức Phù mà.
Ta khẽ cười :
- Đúng vậy, chúng ta là tỷ muội.
Phong Đăng gõ cửa bước vào thông báo:
- Các chủ, người nên để Linh Vân trở về Vân Khánh Điện rồi.
Đường Tịch thượng thần đích thân chờ bên ngoài đón muội ấy về .
Một tháng trôi qua rồi, ta vẫn chưa có dũng khí gặp Đường Tịch, không biết bây giờ hắn sống có tốt không.
Linh Vân cười vui vẻ, đứng dậy ngó ra ngoài cửa:
- Đường Tịch Thượng thần đích thân tới sao, tỷ không nói nữa, khi nào rảnh rỗi muội lại về thăn tỷ.
Dứt lời Linh Vân vui vẻ chạy ra ngoài, Đường Tịch đứng sẵn dưới gốc cây đào thần ngàn năm.
Một tháng trước cây đào này từng có rất nhiều quả, nhưng Linh Đàm đã hái hết để làm vật dẫn trị độc cho Đường Tịch.
Bây giờ chỉ còn lại hoa đào, từng cánh hoa rơi xuống, đậu lại trên mái tóc đen mượt của Đường Tịch.
Hắn ôn nhu nhìn Linh Vân chạy ra, Linh Vân không cẩn thận vấp ngã, hắn đỡ nàng.
Linh Vân đưa tay nhặt đi cánh hoa đào trên tóc hắn.
Đôi mắt hắn sáng trong, rất có hồn khi nhìn Linh Vân, sắc mặt hồng hào.
không như lúc ở cấm địa Thiên Linh, hắn tóc bạc trắng, đôi mắt vô hồn nhìn không thấy ta.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, ta bỗng thấy nghèn nghẹn ở cổ, chờ khi họ đi khuất,