Thương Khuynh nhìn lại đôi bàn tay, nghĩ lại lúc hắn về Bách Sinh Đường, lòng bỗng nguội lạnh:
- Võ lâm minh chủ gì chứ, tuyệt thế võ công gì chứ, tất cả chỉ là hư vô.
Võ công này có hay không cũng không quan trọng.
Ta vẫn muốn sống thêm mười năm...
Hôm qua, lúc hắn về Bách Sinh Đường đi tới cổng nhưng không vào.
Nhìn huynh đệ theo hắn vào sinh ra tử đánh giết Ma giáo thất bại, người chết, người bị thương vô số.
Cảm giác tội lỗi trong hắn trỗi dậy.
Nếu không phải do hắn tự phụ nhất quyết kéo Bách Sinh Đường đi đánh giết Ma giáo mà chưa chuẩn bị kĩ càng thì bây giờ không như thế này.
Sư đệ hắn Hồ Triệt một tay ôm sư muội Diệp Thanh Y trong lòng an ủi:
- Sư muội đừng quá đau buồn, có thể mấy hôm nữa sẽ có tin tức của sư huynh.
Diệp Thanh Y đau lòng, nước mắt không tự chủ lăn dài trên má nhìn Hồ Triệt:
- Sư huynh sẽ về thật chứ.
Chúng ta vẫn gặp lại sư huynh đúng không !
Phù Hiểu Mộng không nhìn được cảnh tình chàng ý thiếp của Diệp Thanh Y bất bình lên tiếng:
- Minh chủ chắc chắn còn sống, hai người đừng có mà không biết liêm sỉ như vậy.
Hồ Triệt nghe giọng khinh bỉ của Phù Hiểu Mộng không kìm được tức giận nói lớn:
- Cô nói ai không biết liêm sỉ.
Tuy Thanh Y và Thương Khuynh là thanh mai chúc mã, nhưng chúng ta thật lòng yêu thương nhau, Thương Khuynh sư huynh cũng đã chúc phúc cho chúng ta.
Phù Hiểu Mộng nghe vậy càng thêm tức giận đôi nam nữ này:
- Nếu không phải Diệp Thanh Y tự ý bỏ đi sẽ không bị Huyễn Cửu Tư bắt.
Minh Chủ cũng sẽ không vì cứu cô ta mà không rõ tung tích.
Thương Khuynh đứng ngoài nhìn một màn cãi nhau suy nghĩ lại lúc bị Diệp Thanh Y từ chối.
Từ trước đến nay hắn cứ nghĩ bản thân rất giỏi, Diệp Thanh Y không có lí do để từ chối hắn.
Nhưng lúc Diệp Thanh Y nói không hề có tình cảm nam nữ với hắn.
Mà chỉ xem hắn là sư huynh, cũng không nói người Diệp Thanh Y yêu thích là Hồ