Ta đi đến Phong Nguyệt Đường như mọi hôm, Thương Khuynh cũng đi theo đến.
Hắn đứng trước cửa Phong Nguyệt Đường không vào làm bao nhiêu ánh mắt qua đường đều hiếu kì nhìn hắn.
Không lâu sau Thương Khuynh cũng chịu rời đi, nhưng chẳng mấy chốc lại quay lại.
Hắn vừa rồi đi mua một bộ y phục bạch y khác, đầu tóc cũng gọn gàng hơn.
Hắn vẫn như cũ đứng trước cửa không đi.
Nhã Yên đến nhắc nhở ta:
- Linh Nhi cô nương, cái người vận bạch y kia đã đứng trước cửa tiệm chúng ta suốt ba canh giờ rồi.
Ánh mắt hắn luôn nhìn cô nương không rời, có khi nào hắn thích cô nương nhưng không biết bày tỏ ?
Ta chống nạnh nhìn Nhã Yên:
- Ta nói chứ nha đầu này, có ai thích một người lại đứng lì trước cửa nhà người ta mà không vào trong không ?
Nhã Yên tỏ vẻ đã hiểu.
Uyển Nhu lại nhanh miệng tiếp lời:
- Nếu đã không phải thích, thì là có ý đồ xấu với Linh Nhi cô nương.
Có cần ta bảo Tiểu Lý và Tiểu Dương đuổi hắn đi không ?
Ta đang bốc thuốc dở, dừng tay lại ngó ra ngoài:
"Bên ngoài trời nắng như vậy, hắn lại chỉ là người bị thương chưa hồi phục.
Ngộ nhỡ hắn ngất trước cửa thì sao ? Xem cái tính nết cứng đầu này, giống y hệt Đường Tịch."
- Nhã Yên, muội ra gọi hắn vào đi.
Ta rót trà cho Thương Khuynh, mời hắn ngồi.
- Nếu không có chỗ nào để đi ngươi có thể ở lại, dù sao chỗ ta cũng đang thiếu người.
Nhưng mà ta nói trước, ta không nhận đồ đệ.
Thương Khuynh khẽ cười nhìn ta.
Ta cầm ly trà vừa uống vừa liếc hắn mấy cái.
Ta bảo Nhã Yên và Uyển Nhu thu xếp công việc cho hắn.
Ta nghe Nhã Yên nhiều chuyện hỏi tên hắn:
- Vị công tử này, người tên gì ?
- Ta tên Thương Khuynh
Ta nghe mà sặc trà, ho khan mấy tiếng.
Hắn cư nhiên nói ra tên thật.
Thương Khuynh liếc ta một cái không nói gì.
Nhã Yên ngây thơ không hiểu chuyện giang hồ, chỉ cười đáp:
- Thương Khuynh, cái tên thật đẹp.
Ta tên Nhã Yên, sắp mười lăm tuổi.
Còn huynh ?
Thương Khuynh nhàn nhạt đáp:
- Ta mười tám.
- Vậy sau này ta sẽ gọi huynh là ca ca được không ?
Thương Khuynh nhìn ta rồi hỏi Nhã Yên:
- Được.
Linh Nhi cô nương, bao nhiêu tuổi ?
Nhã Yên nhìn ta với vẻ sùng bái:
- Linh Nhi cô nương đã hai mươi tư tuổi rồi.
Nhìn cô nương vẫn rất xinh đẹp.
Ta nhớ một tháng trước ta từng cho bốn người ở Phong Nguyệt Đường nghỉ làm.
Bọn họ theo ta bốc thuốc ở Phong Nguyệt Đường ba năm.
Cứ cách ba năm ta lại đổi toàn bộ người mới chính là sợ ở lâu quá họ sẽ phát giác ra điều gì.
Bởi vì ta là thần tiên mà, ta vẫn mãi là dáng vẻ như vậy không già đi.
Ta không muốn lúc họ già đi mà