Đêm đến, ta đang chuẩn bị đi ngủ thì có âm thanh của tác giả vang lên bên tai:
- Linh Đàm, dậy đi.
Mau đi cứu Thương Khuynh.
Ta chùm chăn qua đầu:
- Cứu gì chứ.
Chẳng phải có Đường Tịch sao !
- Từ sau khi cô đi, Đường Tịch không còn màng thế sự.
Hắn cả ngày lấy rượu bầu bạn.
Bây giờ đang say rượu mà ngủ rồi.
Trên Thiên Giới, Tư Mệnh trông coi viên đá bản mệnh của Thương Khuynh, viên đá liền lúc sáng lúc không chứng tỏ Thương Khuynh đang gặp nguy hiểm.
Hắn vội chạy tới tìm Đường Tịch nhưng lại bị Linh Vân cản lại:
- Linh Vân tiên tử, ta có chuyện gấp muốn gặp Đường Tịch thượng thần, phiền cô đi thông báo một tiếng.
Tư Mệnh nóng lòng muốn xông vào, Linh Vân đưa tay cản lại:
- Đường Tịch thượng thần ngài ấy uống say rồi, có việc gì ngày mai Tư Mệnh tiên quân hãy tới.
Tư Mệnh hết cách với Linh Vân tuy không dám xông vào.
Nhưng vẫn đứng ở trước cửa Vân Khánh Điện.
Ta ôm chặt Tiểu Miêu mắt vẫn nhắm nói:
- Ta đã khuyên Thương Khuynh rồi, là hắn không chịu nghe không thể trách ta.
Tác giả :
- Linh Đàm ta cầu xin cô mau đi cứu Thương Khuynh, nếu không thì không kịp nữa.
Chuyện đến nước này ta nói thật với cô vậy.
Thương Khuynh cũng là người trải nghiệm vòng tay tạo giấc mộng.
Chỉ là không biết tại sao anh ta lại mất hết kí ức về thế giới hiện đại.
Nếu cô còn không đi anh ta sẽ chết thật đó.
Ta nghe thế bật dậy:
- Mẹ ơi.
Hoá ra không chỉ có mình ta là người thật ư.
Hắn đã làm gì mà tác giả cô kéo hắn vào đây ?
- Không có thời gian giải thích đâu.
Ta đưa cô tới Ma Giới.
Ta còn chưa kịp ra khỏi giường đã bị một luồng ánh sáng vây lấy, một lúc sau liền ở trong một căn phòng ở Ma Giới.
"Ít ra cũng phải để ta mặc đồ cho chỉnh chu đã chứ."
Ta nhìn những nữ tử người phàm bị bắt đến đây vẫn chưa tỉnh lại.
Trong số bọn họ còn có Nhã Yên
"Nha đầu này cũng bị bắt đến đây rồi sao"
Ta thi pháp xoay một vòng, lam quang vây xung quanh, ăn mặc chỉnh tề.
Tìm thật kĩ thấy bóng dáng của Thương Khuynh đang nằm ở một góc.
Ta thi pháp giúp hắn che dấu thân phận nam tử, biến hắn thành một tiểu cô nương.
Ta lay lay Thương Khuynh:
- Thương Khuynh ! Tỉnh lại !
Lay mãi hắn vẫn không cử động, ta đành dùng chút tiên lực lên người hắn, quả nhiên có tác dụng.
Thương Khuynh ho khan một tiếng rồi tỉnh lại, nhìn thấy ta hắn kinh ngạc:
- Sao cô nương lại ở đây ?
Ta khẽ cười bất lực
"Còn không phải ngươi cũng giống ta đều là người thật sao?"
- Ta lo cho ngươi.
Nghe bên ngoài có tiếng người đến, ta ghé sát tai hắn nói nhỏ
- Giả bộ ngất trước đi, bọn chúng bảo làm gì thì làm theo.
Có cơ hội ta sẽ cứu các ngươi ra khỏi đây !
Thương Khuynh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó ta và hắn tựa vào tường giả bộ ngất đi.
Một tên lính của Ma Giới đi