Linh Đàm xuống giường, chỉnh chu lại y phục đi giày rồi chạy theo Đường Tịch ra ngoài.
Khi đi qua gương thấy vết thương ám muội trên môi.
Nàng dùng linh lực che đi.
Cũng không biết Đường Tịch có để ý hay không vết thương ở môi hắn.
Linh Đàm đi đến đại điện, nhìn thấy bóng dáng màu hồng quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nàng cất giọng gọi:
- Linh Vân
Linh Vân quay người lại, nhìn thấy Linh Đàm vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng, khoé mắt cay cay.
Linh Vân chạy tới ôm Linh Đàm, vừa nói vừa nức nở:
- Tỷ.
Ta tưởng cả đời này không được gặp lại tỷ nữa.
Linh Đàm vỗ nhẹ lưng Linh Vân an ủi:
- Ta không sao, vẫn rất tốt.
Còn muội thế nào
Linh Vân lau đi hai hàng lệ cười nói:
- Ta thì có thể thế nào, bây giờ ta đã là thượng tiên, rất lợi hại.
Đường Tịch đứng một bên cảm thấy họ coi mình như không khí, không kìm được ho khan một tiếng
Linh Đàm nhớ ra nơi đây là chỗ ở của Đường Tịch, nàng bắt đầu đánh trống lảng:
- Linh Vân, muội ở Tiên Dược Các đúng không.
Chúng ta về Tiên Dược Các nói chuyện.
Vừa nói Linh Đàm vừa kéo tay Linh Vân ra khỏi cửa.
Còn chưa đi được hai bước đã bị Đường Tịch nắm lấy cánh tay kéo lại :
- Định đi đâu ! Cô còn đang bị phạt ở lại đây quét dọn.
Linh Đàm định thu tay lại nhưng Đường Tịch vẫn nắm chặt không nhúc nhích.
Linh Đàm tức giận :
- Ngài, ....ta làm gì đắc tội ngài, mà ngài phạt ta
Đường Tịch đưa tay ra, đó không phải thứ gì khác chính là cây trâm ngọc Linh Hương mà hắn tặng nàng.
- Cô làm rơi vỡ đồ của ta.
Linh Đàm nhìn cây trâm ngọc mà nghĩ lại lúc bị Linh Tà cắn.
Vết thương trên vai nàng bất giác nhói lên.
- Ngài nói gì vậy.
Ta còn chưa nhìn thấy cây trâm này bao giờ, làm sao làm hỏng nó được
Linh Vân lại càng không hiểu.
Lúc trước Đường Tịch nói cây trâm này là tặng nàng.
Sau đó từ khi Linh Đàm rơi xuống luân hồi chi cảnh, hắn liền lấy lại ngọc bội và cây trâm.
Nhưng lúc đó cây trâm ngọc này đã được hắn sửa lại.
Phải chăng là Linh Đàm bất cẩn làm rơi vỡ !
Đường Tịch không hiểu tại sao Linh Đàm lại một mực không nhận.
Hắn giận gằn từng chữ:
- Linh.
Đàm !
Hắn giận không phải nàng làm hỏng đồ không nhận.
Mà giận nàng không chịu thừa nhận, xem hắn như đồ vật đưa cho người khác.
Linh Đàm bị uy nghiêm của Đường Tịch làm cho giật thót.
Nàng chưa từng thấy hắn tức giận như vậy bao giờ.
Nhưng quả thật là do nàng làm vỡ.
Nhưng mà đó là đồ hắn tặng cho nàng, dù nàng làm gì đi nữa hắn cũng không nên phạt nàng chứ !
Linh Vân lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng:
- Đường Tịch thượng thần.
Nếu là đồ do tỷ tỷ ta làm hỏng, ta thay mặt tỷ ấy sửa lại cho ngài.
Đảm bảo vật quy nguyên chủ.
Mong ngài đừng phạt Linh Đàm.
Đường Tịch thả tay Linh Đàm ra, trong lòng hắn lúc này đang rất giận.
- Không cần.
Cô muốn đi thì cứ đi đi.
Dứt lời Đường Tịch bước ra ngoài, Linh Vân nói với theo:
- Đường Tịch ! Ngài