Phong Đăng nghe Hoa Nguyệt kể lại từ đầu tới cuối, vậy mà Linh Đàm lại coi hắn như đệ đệ ?
.....
Linh Đàm đợi mãi vẫn không thấy vũ công ca múa trở lại, vừa mở mắt ra xem rốt cuộc là có chuyện gì thì thấy Phong Đăng gần ngay trước mặt.
Linh Đàm giật mình đang định ngồi dậy thì Phong Đăng chèn ép nàng tựa vào sát ghế, khoảng cách gần như vậy nàng không thể ngồi dậy.
Phong Đăng áp sát mặt nàng nói ra hai chữ:
- Đệ đệ !
Linh Đàm giật thót đang trong cơn say hồi tỉnh:
- Ôi mẹ ơi, giật cả mình.
Tiểu Bạch, ngươi làm cái gì vậy !
Sao hắn lại tức giận với nàng cơ chứ, không lẽ là nàng ở nơi không nên ở, hay ngồi chỗ không nên ngồi ?
- Nàng nói đi, ta có chỗ nào giống tiểu hài tử mà nàng coi ta như đệ đệ ?
Linh Đàm suy nghĩ một lúc
"Này là Hoa Nguyệt tỏ tình thành công chưa ? Sao hắn lại đến chất vấn nàng vấn đề lớn nhỏ"
Linh Đàm ho khan một tiếng:
- Khụ....!Tiểu Bạch đã lớn rồi, không phải tiểu hài tử nữa.
Chính là....cũng nên thành gia lập thất đi.
Phong Đăng thái độ hoà hoãn hơn một chút:
- Ta trưởng thành rồi, nàng có thích ta không ?
Từ thích mà Phong Đăng nói, Linh Đàm chỉ coi như là yêu thích bình thường.
Linh Đàm xoa đầu Phong Đăng cười nói:
- Thích, từ trước đến nay đều thích.
Nàng yêu thích Phong Đăng trong tiểu thuyết, cảm động trước hoàn cảnh của hắn.
Thích hắn dù có bị số phận đưa đẩy thế nào cũng không đánh mất tấm lòng lương thiện ban đầu.
Trên đầu Phong Đăng nhú ra hai cặp sừng rồng đẹp mê người.
Hắn ngồi bên cạnh nàng:
- Năm đó nếu nàng không đến kịp thời, cặp sừng rồng này đã không còn nữa.
Phải đó, năm đó như thế nào nàng lại có thể mơ thấy hắn, cứu giúp hắn.
Sừng rồng là nơi hội tụ linh lực nhiều nhất.
Rồng mất sừng coi như tu vi giảm một nửa.
Linh Đàm ngồi dậy, ngồi bên cạnh Phong Đăng:
- Năm đó là ta vô tình thấy được.
Năm đó Phong Đăng còn nhỏ, không biết bản thân là rồng.
Mới đầu hắn cũng như bao đứa trẻ ở Thủy Tộc, chơi đùa cùng nhau.
Về sau năm hắn lên mười tuổi, sừng rồng bắt đầu mọc lên khiến những đứa trẻ khác coi hắn như quái thai.
Cẩm Chi vì sợ thân phận của hắn bại lộ mà từ đó nhốt hắn trong mộng cảnh, không cho ra ngoài nữa.
Nhưng hắn nào có hiểu được nỗi khổ của Cẩm Chi, luôn tìm cách trốn ra ngoài chơi.
Đối với người ngoài, Cẩm Chi là công chúa Thủy Tộc cao quý, Phong Đăng là con cái nhà ai, đều không ai biết.
Vì Cẩm Chi đã căn dặn hắn dù thế nào cũng không được để người ngoài biết họ là mẫu tử.
Về sau pháp lực của Phong Đăng ngày càng lớn mạnh, Cẩm Chi cũng không thể ngăn được hắn.
Liền nghĩ cách cho hắn uống thuốc mê, tính chặt bỏ sừng rồng của hắn.
Cũng may Linh Đàm đến kịp lúc, cứu hắn một mạng.
Hắn vốn không nghe thấy Linh Đàm và Cẩm Chi nói gì,