Nhã Yên lay bả vai Thương Khuynh, vừa khóc vừa gọi:
- Thần quân, người tỉnh lại đi.
Thần quân...!Ta sẽ không để người chết đâu.
Thương Khuynh đã mất đi ý thức, đôi mắt hắn trong xuốt, ấn kí thượng thần cũng đang biến mất.
Tay hắn vẫn nắm chặt thần thương Phi Vũ không buông.
Tướng Lĩnh Tiên Giới bị thần thú thượng cổ Linh Tà và Huyền Túy Hải tấn công liên tục không thể đột phá vòng vây đi trợ giúp Thương Khuynh.
Chỉ có thể vừa phòng thủ vừa nhìn Thương Khuynh bị đánh nát nguyên thần.
Quách Dã nhìn Nhã Yên đang bảo hộ cho Thương Khuynh sát khí đại thịnh, hắn tuyệt đối không cho Nhã Yên cơ hội cứu Thương Khuynh.
Một luồng hắc khí tụ quanh người Quách Dã.
Nhã Yên nhìn thấy trong lòng không chút sợ hãi, nàng chỉ biết nàng rất yêu thích vị thần quân này, bằng mọi giá nàng nhất định phải cứu người này.
Trước khi một chưởng của Quách Dã đánh tới, Nhã Yên xoay người che chắn cho Thương Khuynh, nhắm mắt rơi một giọt lệ xuống sợi dây chuyền trên cổ.
Một đoá hoa bỉ ngạn màu trắng có cả lá lẫn hoa từ sợi dây chuyền ở cổ của Nhã Yên bay ra, lơ lửng trên không trung toả ánh sáng đỏ chói mắt.
Nhã Yên đọc huyết chú, vang vọng đất trời:
- Thiên địa làm chứng, ta nguyện dùng thân xác, linh hồn hiến tế, cứu mạng người ta yêu ! Đời đời kiếp kiếp, cô hồn dã quỷ, không thể luân hồi, quyết không hối hận.
Mỗi một chữ đọc ra, đoá bỉ ngạn màu trắng toả ra ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng vào mi tâm Nhã Yên.
Như đang kiểm nghiệm người đọc huyết chú có thật lòng thật dạ dâng hiến hay không.
Huyền Túy Hải không ngờ Nhã Yên lại yêu thíck Thương Khuynh như vậy, dùng cả huyết chú bỉ ngạn vong xuyên hiến tế chỉ đổi cho Thương Khuynh một cơ hội sống xót.
( * Huyết chú bỉ ngạn vong xuyên: Tương truyền có một loài hoa tên gọi bỉ ngạn, là chấp niệm tình yêu khi còn sống của nhân giới cầu mà không được.
Sau khi chết đi linh hồn không qua được vong xuyên biến thành đoá hoa bỉ ngạn.
Sau này oán hận chữ tình của nhân gian ngày càng nhiều, Hoa Thần và Hoả Thần chết ở vong xuyên, bọn họ tan biến khiến hàng ngàn, hàng vạn đoá hoa bi ngạn bay lên đầy vong xuyên.
Không lâu sau ở giữa muôn vàn đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực hợp lại, trở thành một đoá hoa bỉ ngạn màu trắng có cả lá lẫn hoa.
Nhã Yên tinh nghịch trốn khỏi nhà đi chơi vô tình gặp được liền thu thập đoá bỉ ngạn trắng đó.
Có lẽ đoá bỉ ngạn trắng chính là tình yêu chân thành nhất của Hoa Thần và Hoả Thần.
Đến chết vẫn không thay đổi.
Đoá bỉ ngạn trắng đó được Nhã Yên đem làm trang sức, đeo trên cổ.
Khi Nhã Yên gặp Thương Khuynh đoá bỉ ngạn đó luôn phát sáng màu đỏ.
Cho đến một ngày đoá hoa đó nóng bỏng, Nhã Yên không chịu đựng được liền tháo ra thì nhìn thấy một dòng huyết chú từ đoá bỉ ngạn đó chiếu lên không trung
"Dùng thân xác, linh hồn ta hiến tế.
Cứu mạng người ta yêu.
Đời đời kiếp kiếp, cô hồn dã quỷ, không thể luân hồi, quyết