Ngay sau khi Diệp Ương Ương thoát ra khỏi dây trói và chửi hắn vài câu thì cả người đều thấy mềm nhũn, không chút sức lực mà ngã khụy xuống cố trừng mắt với tên xấu xa kia rồi để ý đến vũng máu dưới nền. Chẳng trách, máu chảy nhiều như vậy cô không ngã xuống mới lạ.Tên khốn nào đó thấy Diệp Ương Ương như vậy liền cười nhạo rồi đem cô trói như cũ, trên tay cầm cái diếu thuốc lá tự chế nhả khói vào mặt Diệp Ương Ương tiếp tục nói: Tinh Nhi cô nương, nếu cô vẫn không chịu nói thì đừng trách Vân mỗ đưa ra biện pháp mạnh. "Diệp Ương Ương dùng ánh mắt sắc bén càn quét qua hắn nhàn hạ mở miệng:" Không biết Vân mặt lợn nhà ngươi tên gì, nếu để ta biết đợi khi ta thoát rồi sẽ bảo ông nội móc mắt ngươi cho đám chó săn ăn. "Vân mặt lợn cười to rồi vỗ mấy cái vào má cợt nhả:" Hahaha Tinh tiểu thư, cô bị mất máu nên lú rồi hả? Cô còn có cả ông nội cơ đấy. " Tên vân mặt lợn vừa nói vừa quay đầu sang đám thuộc hạ cười hả hê rồi nâng cằm cô lên nhắc nhở:" Tinh tiểu thư, tốt nhất là cô nên khai ra đi, nếu không đôi mắt long lanh này của cô sẽ bị móc ra cho đám cẩu ăn đấy. "Hừ Diệp Ương Ương cô mà lại đi sợ mấy lời dọa nhảm nhí này:" Để ta nói cho Vân mặt lợn ngươi biết, ông nội ta là Thống đốc, là chủ tịch cả cái vùng quân sự đấy, chỉ cần ông ta biết ngươi lũ khốn các ngươi nhốt ta ở đây sẽ bắn chết như tương bần đấy, khôn ngoan thì mau thả ta ra, hầu hạ bản cô nương cho thật tốt. "Vân mặt lợn mất kiên nhẫn hỏi lại lần