Diệp Ương Ương ngồi trên giường suy nghĩ một lúc thì thấy có tiếng đẩy cửa liền đứng dậy:" A Huyên "Một giọng nói lưu thanh tú phát ra:" Chủ tử, là nô tỳ. "Diệp Ương Ương nhíu mày phát hiện ra không phải A Huyên:" Ai? "Nữ nhân:" Tiểu thư, nô tỳ là Minh Nhi, tiểu thư không nhớ nô tỳ sao? "Diệp Ương Ương trong lòng cười khổ đây giúp cuộc là cái thế giới hỗn loạn nào? Một chút kí ức của nhân chủ cô đều không rõ, có cần nhẫn tâm đến vậy hay không?:" Không nhớ. "Minh Nhi tiến gần lại để giải thích với Diệp Ương Ương nhưng cơ hồ Diệp Ương Ương nghe được âm thanh bước chân tiến đến mau chóng lùi lại.Minh Nhi thấy Diệp Ương Ương như vậy vô cùng tuyệt vọng mà ngân dài:" Tiểu thư, nô tỳ đến đây để báo tin. "Bên ngoài truyền ra tiếng nói:" Tinh tiểu thư, Là A Huyên đây, có thể vào không? "Minh Nhi nghe thấy vậy có chút hoảng sợ núp trong gậm giường. Diệp Ương Ương nghe thấy tiếng động đoán được chút ít, cô ta có tật giật mình sao? Được lắm.Diệp Ương Ương hô to:" Đợi chút "Diệp Ương Ương thấp giọng:" Minh Nhi, trốn cho kĩ, đợi lúc ta chở về gọi ngươi hãy ra. "Tinh Nhi lại nhỏ giọng hơn:" được "Diệp Ương Ương lại mò đường