Cô từ từ mở mắt, thoát khỏi không gian của hệ thống, cô ngồi dậy đi quanh căn phòng.
Đúng thật căn phòng này có chút khoa trương rồi, nó y như một ngôi nhà nghĩ dưỡng với đầy đủ tiện nghi chứ bệnh viện gì.
"Quá là phung phí!" Diệp Tinh đứng lại trước máy chơi game.
Từ bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa, bóng dáng của hai người đàn ông.
Một người trẻ khoản độ hai mươi lăm, hai sáu.
Gương mặt chuẩn thần thái của một đại minh tinh, người còn lại thì có vẻ thoát tục, gương mặt tầm khoản bốn mươi nhưng vẫn có sức hút riêng.
Phải nói hai người đó không phải cha con thì sẽ không ai tin nổi, gương mặt quá là giống nhau.
Diệp Tinh đứng nhìn hai người bọn họ mở cửa đi vào, trong lòng thầm hỏi hệ thống hai người bọn họ là ai.
Hệ thống: "Đó là Điệp Kiêu cha của nguyên chủ Diệp Tinh, kế bên là Điệp Đình anh cả."
Người anh cả này của Diệp Tinh có chút khó đoán, là người được định sẵn sẽ kế nghiệp Diệp gia sao này!
"Diệp nhi!...đại ca nhớ muội rồi!" Diệp Đình hắn chạy tới ôm Diệp Tinh, toàn thân cô đều là mùi của thuốc sát trùng, cảm giác như đang ôm một tắm khăn di động.
Cô thật khó hiểu người anh này.
Trong tiểu thuyết góc có nhắc đến, anh ta là một người bên ngoài hoà nhã, bên trong là một cây dao thật sự, anh ta là ngươi của thế giới ngầm, cũng là thanh bảo đao của Diệp gia, nói giết là giết.
Với cái cách miêu tả trong tiểu thuyết, hẳng hắn phải là một người cực kì lạnh lùng.
"Ca à!" Diệp Tinh cảm thán rồi xoa đầu anh cả, quên để ý đến người cha của mình.
Diệp Kiêu là một người thích sự yên tĩnh nhưng lại là người có quyền nhất ở thành phố, tuy bên ngoài giản dị, nhưng bộ đồ trên người mặt cũng đã đủ xây một bể bơi.
Cô nhìn về hướng cha mình nở một nụ cười tự tin rằng cô không sao, người cha này của cô quả thật rất giống các anh khác, rất thích thở dài.
Diệp Kiêu bên ngoài tỏ ra thái độ không có gì nhưng thật ra đã rất lo lắng cho Diệp Tinh.
Đã cho người điều tra hung thủ nhưng tới giờ vẫn chưa có một chút tin tức.
Đứa con gái bảo bối của ông lại bị bọn họ hành hạ đến nông nỗi này thật sự không thể tha thứ.
Diệp Tinh ngây người nhìn Diệp Kiêu bình tĩnh một cách kì lạ, khác hẳng với phong thái của mấy anh trai lo lắng ra mặt, quả là một người từng trãi.
"Diệp Tinh, con cố gắng nghĩ ngơi thật tốt.
Không phiền con nữa" Nói rồi ông ta ghe điện thoại, tiện thể kéo theo Diệp Đình, bỏ lại mình cô ngẳn ngơ nhìn theo dóng dáng họ rời đi.
"Đi thật sao?" Diệp Tinh lấy tay sờ trán mình, bọn họ tới chưa được năm phút đã vội rời đi.
Cô lại tiếp tục leo lên giường rồi nằm xuống, bỗng cảnh tượng của ngày hôm đó hiện ra trong đầu cô, phút chốc mặt cô đỏ lên, gương mặt ngại ngùng của một thiếu nữ.
Cô với lấy chiếc điện thoại bên cạnh ra đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình.
"Toàn tin nhảm!" Diệp Tinh cô lướt facebook
Nói rồi cô lướt vội, lướt tới một bài đăng có