Bình minh đã qua, ánh mặt trời cũng bắt đầu trở nên hơi gay gắt, Lục Hồ vô cùng quyến luyến liếc nhìn mặt trời đã lên cao, hình như cảnh đẹp ban mai quá ngắn vẫn còn chưa khiến con bé hoàn toàn thỏa mãn.
"Phụ thân, bình minh thật đẹp, ngày mai chúng ta lại cùng ngắm a!"
Tiểu Hồ Ly rúc đầu trong ngực cha mình thấp giọng nỉ non.
"Ừ, nhưng con đừng có ngủ dậy muộn quá a, ngủ dậy muộn là không có đâu!" Lục Huy mở miệng trêu đùa.
"Con mới không có, Tiểu Hồ dậy sớm nhất!" Tiểu Hồ Ly khẽ chu môi nhỏ phản bác.
"Biết đâu a..."
"Hứ, phụ thân xấu, con mới không ngủ nướng!"
"Ha ha ha..."
Hai cha con không ngừng trêu chọc lẫn nhau, trong sơn cốc nhỏ đầy ắp tiếng cười cùng hờn dỗi.
Mỗi ngày mới chỉ cần nhìn thấy những nụ cười tươi trẻ này Lục Huy liền cảm thấy vô cùng ấm lòng, dường như được tiếp thêm một dòng năng lượng mới.
Nhưng giá như...
Ài, sẽ sớm thôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!
"Tiểu Hồ, con lại đây!" Lục Huy nhẹ giọng kêu gọi.
"Dạ, phụ thân kêu con có chuyện gì không?" Lục Hồ hiếu kì hỏi.
"Cũng không có gì, con đem viên đan dược này nuốt xuống đi, đến lúc đó con sẽ sớm hồi phục được."
Lục Huy đem lọ Cửu Chuyển Xích Dương Tán lấy ra đưa cho Tiểu Hồ Ly ra hiệu cho con bé nhanh phục dụng.
Lục Hồ đem bình đan dược trị thương tiếp lấy, vừa dò xét vừa hiếu kỳ hỏi:
"Nhưng phụ thân, con không có bệnh gì a, không uống được không?"
"Không được, con còn một số bệnh ngầm, nếu không uống sẽ không khỏi được, Tiểu Hồ cũng không muốn sau này bị tái bệnh đi?"
"Không muốn, không muốn!" Tiểu Hồ Ly lắc đầu như trống bỏi.
Nói rồi con bé mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, Lục Huy cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt từ đó toả ra, chỉ hít nhẹ một hơi cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, khí huyết lưu thông vô cùng thuận lợi, thân thể huyết nhục truyền đến cảm giác khao khát, ẩn ẩn có cảm giác như chỉ cần đem bình đan dược kia phục dụng sẽ ngay lập tức liền đột phá.
Lục Huy vô cùng kinh ngạc, hắn biết đồ hệ thống đem tặng chắc chắn thuộc hàng tinh phẩm nhưng không ngờ công hiệu lại mạnh tới vậy, hắn mới dùng qua một viên Cường Hoá Đan, cường độ thân thể liền gia tăng không ít, nếu mình có thể được một viên thì không biết thân thể sẽ đột phá đến một bước nào a!
Ài, chỉ tiếc con hàng hệ thống này quá keo kiệt, không điểm hình tượng thì linh thạch, hở chút lại muốn bắt chẹt hắn, nếu không phải không có biện pháp thì hắn cũng muốn lôi cái hệ thống này ra hành hạ một lần cho sướng tay rồi!
Lục Hồ hơi đánh giá, cảm thấy không tệ liền mở miệng một ngụm đem tất cả đều nuốt xuống, xong xuôi còn thò lưỡi ra liếm liếm mép bình phẩm một câu:
"Cũng ngon a, có vị giống mật ong, còn nữa không thế phụ thân?"
Lục Huy nghe thế thì trong lòng thầm mắng một câu, cái đồ chơi này phụ thân ngươi cầu mãi còn không được, thậm chí đến hình dáng ra sao còn không biết, ngươi uống thì uống đi đằng này lại còn nói với ta ăn ngon, rồi còn nữa không?
Đây là lời người có thể nói sao?
Ngươi là muốn phụ thân ngươi tức chết! Đau lòng a!
"Thuốc không thể uống linh tinh được, ngần đó là đủ rồi!" Lục Huy nén giận trả lời.
"Thật tiếc a!"
"A...!Phụ thân, nóng, con nóng!"
"Đau...đau nữa, đau!"
Đột nhiên Tiểu Hồ Ly hơi cúi đầu, thân hình quằn quại la hét.
Lục Huy thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, hắn biết đây là thuốc đang phát huy tác dụng nhưng cụ thể tình hình ra sao thì hắn cũng không rõ, dù sao lọ Cửu Chuyển Xích Dương Tán này cũng chỉ có một bình, khi nó phát huy tác dụng sẽ xảy ra biến đổi như thế nào Lục Huy cũng không tài nào biết được.
"Nóng...nóng...!Phụ thân, lạnh...con lạnh!" Lục Hồ thều thào rên rỉ.
Đúng lúc này, trên thân Tiểu Hồ Ly lại bốc lên từng luồng nhiệt khí, thân thể trở nên đỏ bừng, một lúc sau lại có hàn khí bốc lên, hàn băng bao phủ khiến con bé run cầm cập...
Lục Hồ ngay lập tức liền lâm vào hôn mê, trong miệng vô thức phát ra từng tiếng rên rỉ đau đớn.
Chưa dừng lại ở đó, hết hàn băng lại đến