Hồ Cửu Nhi lúc này không hề mang bộ mặt cuồng nộ như khi đối đầu với Lục Huy.
Nàng thần tình đạm mạc, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, không nhìn rõ hỉ nộ ái ố.
Nhưng nàng như vậy lại mang cho Vô Cực một tia áp lực.
Hắn biết kẻ thù của mình không đơn giản, lại thêm một chút bất an trong lòng nên vừa thấy Hồ Cửu Nhi lao ra ngăn cản, hắn đã sử xuất toàn lực.
Sư tử vồ thỏ còn không lưu lực chứ nói chi Bán Bộ Thượng Cảnh trải qua bao cuộc chiến sinh tử tẩy lễ như hắn?
Chỉ thấy Vô Cực khẽ gầm lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt trướng căng biến đại gần như gấp ba lần lúc trước, trên thân thể lúc này cũng nổi lên từng đường vân nhỏ màu Thanh Đồng, khi hai tay va chạm lại nổi lên tiếng kêu lanh lảnh như sắt thép.
Thanh Đồng Chiến Pháp!
Thể tu!
Vô Cực đứng đấy sừng sững như một ngọn núi nhỏ, kết hợp với khí tràng cùng sát khí bản thân tôn hắn lên như một vị thần ma thượng cổ giáng lâm trần thế, chỉ liếc qua cũng là một loại khinh nhờn chứ nói chi chống lại?
Đội quân sau lưng hắn đều quăng đi một ánh mắt sùng kính cùng cuồng nhiệt, sâu trong lòng lại là hướng tới.
Mà đối diện với Vô Cực, Hồ Cửu Nhi thân hình mềm mại nhỏ nhắn lại lộ ra vô cùng nhỏ bé đơn bạc.
Bất kì một ngoại nhân không rõ tình hình nhìn thoáng qua đều tưởng rằng một người khổng lồ đang khi dễ tiểu cô nương yếu đuối.
Nhưng nàng thật yếu đuối sao?
Không!
Hồ Cửu Nhi thản nhiên đón nhận khí thế xung kích truyền tới, lúc này cũng không khác tình cảnh Lục Huy hoá giải một kích của nàng nhưng hiển nhiên cũng không có vẻ phong vân khinh đạm.
— QUẢNG CÁO —
Một kích thăm dò kết thúc, nhân yêu hai người cũng không dư lời thừa thãi, lập tức lao vào chiến đấu.
Một hơi thở qua đi!.
Hai hơi thở!.
Ba hơi thở!.
Nửa khắc sau!
Hai vị Bán Bộ cảnh vẫn chiêu chiêu hoá giải ngang hàng, mà Hồ Cửu Nhi không hề lộ ra bản thể nhưng vẫn có thể bình đẳng đối đầu với Vô Cực Thanh Đồng Chiến Pháp.
Yêu lực tốt thâm hậu!
Hồ Cửu Nhi sau một hồi chiến đấu mặt không đỏ tim không đập nhanh, mà Vô Cực tuy không nhìn ra thảm trạng nhưng sắc mặt cũng không tốt nhìn, có chút khó coi.
Phải biết Thanh Đồng Chiến Pháp tuy mạnh mẽ, đề thăng chiến lực cực lớn nhưng cũng không thể duy trì liên tục trong thời gian dài, nếu đến cực hạn mà vẫn không phân ra thắng bại thì kết cục của hắn cũng không tốt nghĩ.
Mà bên kia còn có một tên đồng bọn nữa, tuy không biết chúng định làm gì nhưng hẳn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ.
Sự việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, một mình hắn không thể nào giải quyết.
Nghĩ vậy, Vô Cực không để lại dấu vết dùng tâm thần câu thông truyền âm ngọc phù, phát ra một tin tức đại khái.
Đảm bảo tin tức đã phát ra, hắn lại đầu nhập vào chiến đấu nhưng dư quang liếc về hậu phương lại có chút muốn thổ huyết.
Hắn thấy cái gì?
Một đám người đang khoanh tay đứng nhìn, một bộ dáng quần chúng ăn dưa, thi thoảng còn bình phẩm đôi ba lời.
" Mấy tên các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lập trận trợ giúp ta một tay?" Vô Cực giận dữ hét một tiếng sai khiến đám người cách đó xem náo nhiệt.
Càng nhìn càng tức, không biết Thánh Địa làm sao lại nuôi dưỡng ra bọn phế vật ngu xuẩn này.
Thấy người ta chiến đấu cũng không biết hỗ trợ quấy nhiễu sao?
— QUẢNG CÁO —
Tu vi thấp thì không biết lợi dụng trận pháp à?
" A! " Vô Cực kêu đau một tiếng.
Thì ra ban nãy nhân lúc hắn phân thần, Hồ Cửu Nhi thừa cơ xuất chiêu, khiến một bên cánh tay hiện lên ba vết cào sâu hoắm, máu tươi từ đó trào ra đỏ thẫm cả cánh tay.
Vốn dĩ lấy tu vi của hắn, vết thương này tuy sâu nhưng chỉ là thương da