"Được rồi, bản Vương đã đem thông đạo gia cố qua một lần, các ngươi lần lượt xuất phát đi!"
Đem mọi chuyện xử lý ổn thoả, Thiên Mục Thiềm đằng không đứng một bên, phất tay chỉ đạo chúng yêu vượt giới.
Hàng ngàn hàng vạn yêu tu dưới sự chỉ đạo của trưởng bối trong tộc phân theo từng tộc đàn lần lượt chiếm cứ một khu vực chờ tiến vào thông đạo.
Tuy đông đúc nhưng không ồn ào xô đẩy, ai nấy đều vô cùng nghiêm chỉnh không khác gì một đội quân tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện.
Chúng yêu lần này tới không cao tầng thì cũng là tinh anh, tuy thỉnh thoảng lẫn nhau vẫn xảy ra ma sát nhưng một khi có việc đều biết nên hành xử như thế nào.
Thiên Mục Thiềm đứng một bên xem xét cũng vô cùng hài lòng.
Đám thuộc hạ này không tệ!
"Xuất phát đi!" Yêu Vương hạ lệnh.
"Rõ!" Chúng yêu đều đồng thanh hô to.
Đệ tử của Hoàng Trùng Tộc tinh thần vô cùng phấn chấn xung phong đầu tiên, dưới sự dẫn dắt của một Tinh Anh đệ tử liền đâm đầu vào trong thông đạo.
Những tộc đàn khác cũng không cam lòng yếu thế, đợi đến lượt đều tranh nhau tiến vào.
Bên phía khu vực của Mộc Linh Tộc, Mộc Khả tộc trưởng khe khẽ thở dài, lão bất động thanh sắc dùng thần niệm truyền âm phân phó chúng tộc nhân:
"Qua Tiểu thế giới đó các ngươi tìm tòi tài nguyên thì tìm, nếu được thì tránh xung đột với bản thổ sinh linh a! Chung quy cũng là chúng ta mang đến cho bọn họ một tràng tai hoạ.
Ài!"
"Vâng, tộc trưởng!" Mộc Linh Tộc nhân bản tính hòa ái, cũng không muốn xảy ra xung đột gì, mà sự việc lần này khởi nguồn là từ bọn họ a.
Mặc dù không muốn nhưng việc gì đến cũng phải đến, Mộc Hà cùng Mộc Vân dẫn đầu một đám thiên kiêu Mộc Linh Tộc đạp vào Hư Không Thông Đạo.
Một canh giờ sau, hiện trường chỉ còn lại cao tầng của các tộc, Thiên Mục Thiềm phân phó vài câu kêu bọn họ trông chừng nơi này rồi bản thân cũng lập tức biến mất.
! ! ! ! ! ! ! !
— QUẢNG CÁO —
Thiên Việt đại lục, Hoá Yêu Cốc.
Phóng tầm mắt nhìn tới, cả một vùng sơn cốc bạt ngàn đều bao phủ một tầng mây đen âm trầm.
Những tia sét dọc ngang du tẩu, áp lực cực đại đè nén khiến tâm thần người run rẩy.
Từ nơi sâu xa dường như Thiên Địa đang nổi giận muốn tru sát những kẻ phản nghịch xâm lăng.
Trung tâm Hoá Yêu Cốc đều là một mảnh hoang vu tĩnh lặng không một sinh linh hay ngọn cỏ,
trong hư không hoang mạc sừng sững phiêu phù một hắc động rộng lớn tầm ba trượng, hắc động đem ngòm thâm thúy như muốn hút hồn người.
Đột nhiên, bên trong hắc động tĩnh lặng phát ra một chút ba động nhỏ bé.
Một bóng người từ trong đó vọt ra, đó là một thanh niên kì quái: cái đầu trọc lốc nhưng bên trên lại phiêu phù hai cọng râu dài khẽ ve vẩy.
Hoàng Trùng Tộc!
Hắn dang hai tay, hít một hơi thật sâu:
"Đây chính là hương vị của Tiểu Thế giới sao? So với Tổ Yêu Giới thì kém hơn một chút a, linh khí còn tạm được, yêu khí cũng quá mỏng manh đi?"
"Đại ca à, tiểu thế giới mà thôi, làm sao so được với chủ giới?" Một giọng nam tử mang theo khinh thường từ phía sau chậm rãi vang lên.
Nhìn bộ dáng hắn giống nam tử đầu lĩnh Hoàng Trùng Tộc kia tới sáu phần, theo cách gọi có lẽ là thân đệ đệ của hắn.
"Đệ cũng đừng khinh thường, tuy không so được nhưng vẫn phải cẩn thận, có một số nhân vật trong này không phải chúng ta có thể trêu chọc, ngươi còn nhớ chuyện của Nhân Hoàng Thành đi? Đừng có dẫm vào vết xe đổ!" Nam tử Hoàng Trùng Tộc đầu lĩnh nghiêm mặt dặn dò.
Mà người sau nghe vậy hơi biến sắc mặt, thậm chí nghe đến chuyện này hắn còn hơi rùng mình, Tiểu thế giới đó cực độ khủng bố a!
Trong thời gian hai người trò chuyện, mấy ngàn tộc nhân Hoàng Trùng Tộc cũng lần lượt đi ra, hắn khẽ phất tay phân phó:
— QUẢNG CÁO —
"Chia nhau ra đi thôi, cẩn thận một chút, tốt nhất lợi dụng tiên cơ vơ vét một phen đi!"
"Tuân lệnh Thiếu chủ!"
Mấy ngàn người nghe lệnh chia thành từng tốp nhỏ, phóng đi các nơi thám thính chuẩn bị vơ vét một phen.
Theo sau Hoàng Trùng Tộc là các tộc đàn khác, bọn họ đều vận dụng cách tương tự, ai nấy đều bừng bừng phấn chấn mong chờ một buổi thu hoạch tràn đầy nhưng không ai biết trước được liệu đây là một buổi đi săn hay sớm đã trở thành con mồi?
! ! ! ! ! !.
.
Thiên Ma Giáo.
Từ khi Thiếu Giáo chủ lên nhậm chức điều hành toàn bộ tông môn, chỉ trong một thời gian ngắn đã dành được uy vọng đáng kể.
Người phàm sinh hoạt vẫn như bình thường,