Tuy đều cùng nằm trong địa vực Thiên Ma Giáo nhưng khoảng cách giữa La Sinh cùng nơi Lục Thanh Trúc bế quan cũng khá xa.
Thời gian gấp rút, mấy người cũng không thèm để ý tới an nguy của bản thân, đều lần lượt xé mở không gian chui vào trong đó.
Ba hơi thở sau, bốn vị Thái thượng hộ pháp lần nữa xuất hiện nhưng đã cách xa địa điểm cũ mấy trăm dặm.
Trước mặt là một toà sơn phong khổng lồ, cây cối tươi tốt, trăm hoa đua nở, linh khí ngập tràn, chim chóc ong bướm ríu rít thay nhau khoe sắc.
Nơi này trước kia là nơi Giáo chủ cư ngụ, nó cũng không có tươi đẹp như vậy, chỉ thuần một màu hắc sắc u ám của nham thạch cùng cây khô.
Nhưng từ khi Thiếu Giáo chủ tới nơi này, nàng nói phụ thân cũng rất thích phong cảnh, thế là cả đám lại bận bịu cải tạo một phen, mà kết quả cũng thật không tệ!
La Sinh lấy ra một tấm lệnh bài, đem trận pháp hộ phong mở ra, mấy người lần lượt bước vào.
Ngựa không dừng vó, bọn họ một mạch đi đến trước một căn nhà bộ dáng tứ hợp viện.
Đúng vậy, chỉ là một căn tứ hợp viện đơn giản mộc mạc, cũng không phải đình đài lầu các như cao tầng của mấy tông môn khác.
La Sinh tiến lên trước một bước, như một lão phàm nhân, hắn cung kính cầm chiếc vòng trước đại môn chầm chậm gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
"Thiếu Giáo chủ, người còn bế quan không?"
"Thiếu Giáo chủ?"
Đợi một lúc không thấy trả lời, mấy người âm thầm sốt ruột, đi qua đi lại cho thấy nội tâm không hề bình tĩnh.
Xem ra là Thiếu Giáo chủ bế quan quá sâu, tạm thời không cách nào dứt ra được, như vậy chỉ còn cách cưỡng ép cắt đứt!
Mấy người liếc nhau một cái rồi đồng loạt kiên định gật đầu, La Sinh đem cưỡng ép đem tầng trận pháp thủ hộ cùng mê trận do Lục Thanh Trúc tự tay bày bố để đề phòng bất trắc.
Đại môn mở ra, trong căn phòng, một tiểu nữ hài đang tĩnh toạ tại nơi đó, hai mắt nhắm nghiền như đang lâm sâu vào trong lĩnh ngộ.
— QUẢNG CÁO —
La Sinh hít sâu một hơi, vận dụng linh lực ngưng tụ thành một đạo âm thanh.
Hắn cất tiếng như hồng chung đại lữ, từng chữ từng chữ một trực tiếp vang dội trong não hải Tiểu Thanh Trúc:
"Thiếu...Giáo...!Chủ, mau...tỉnh...lại!"
Lại gọi thêm hai câu nhưng Tiểu Thanh Trúc cũng không hề có dấu hiệu thanh tỉnh.
Bốn người thấy vậy liền biến sắc mặt, Trần Thương vội vàng lại gần xem xét.
Hắn là Trận Đạo Đại sư, tuy tu vi không cao bằng La Sinh nhưng linh hồn lực cùng năng lực cảm tri lại thắng qua một bậc.
Dùng tinh thần lực bao trùm toàn thân cô gái nhỏ, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, sắc mặt của lão dần dần trở nên tái nhợt, cũng biến đến khó coi hơn, hơi lảo đảo lùi về sau một bước.
Hắc Dung thấy vậy bèn tiến tiếp đỡ lấy, nàng thấp thỏm hỏi:
"Trần lão đầu, thế nào? Nếu cưỡng ép sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?"
"Trần lão, có gì cứ nói đi!" La Sinh cũng hít sâu một hơi ổn định lại tâm thần, bình tĩnh nói.
Trong trường hợp này nóng nảy không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có bình tĩnh suy xét mới tìm ra được giải pháp tốt nhất!
"Tuy không rõ ràng nhưng ta có thể cảm nhận được dường như...!có hai linh hồn đang trú ngự trong thức hải nàng.
Không, phải nói là rất nhiều!"
Trần Thương ngưng trọng gằn từng chữ một.
"Cái gì? Thiếu Giáo chủ bị người đoạt xá? Lại là một đám người? Rốt cuộc là tên nào, để lão nương lôi hắn ra, dùng làm bấc đèn thiêu đốt ngàn năm, phải cho hắn cảm nhận nỗi thống khổ day dứt không cách nào hình dung!"
Ba người đầu tiên là biến sắc, sau đó là nổi giận đùng đùng.
Mà Hắc Dung lại càng trực tiếp bạo nổ!
— QUẢNG CÁO —
Lão đầu hát sẩm lúc này cũng thu lại bộ dáng ngớ nghếch thường ngày, trong đáy mắt cũng chất chứa một tia lo lắng cùng phẫn nộ cùng cực.
Đối với bọn hắn, Tiểu Thanh Trúc đứa bé này là con của Giáo chủ, không chỉ là Thượng cấp của bọn hắn, nàng cũng như người thân của bọn hắn vậy.
Cái bộ dáng hoạt bát ngày đó, giọng nói lanh lảnh, điệu bộ cô giáo trẻ tận tâm với nghề,...!
Những hình ảnh đó in sâu vào lòng bọn họ!
Trong bất tri bất giác, Tiểu Thanh Trúc đã trở thành một người thân cận, như một người cháu, được tận mắt nhìn nàng lớn lên, đạt thành tựu.
Đó là ước mơ, là niềm hạnh phúc duy nhất.
Thế nhưng từ khi Giáo chủ rời đi, nàng có trưởng thành nhưng cũng mất đi