Bên trong tứ hợp viện, trong căn phòng nhỏ, Lục Thanh Trúc xếp bằng ngồi đấy, xung quanh là sáu vị Thái thượng hộ pháp đang lo lắng đứng ngồi không yên.
Nàng không hề biết mình đang trở thành tâm điểm của toàn bộ Thiên Ma Giáo, nói đúng hơn là không có cách nào phân tâm để ý chuyện ngoại giới.
Lúc này, trong Thức hải, thần hồn của Tiểu Thanh Trúc có chút phiêu miểu bất định, hơi hư huyễn, sắc mặt trắng bệch tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành tro bụi.
Phía trước mặt nàng cũng là một Lục Thanh Trúc khác, nếu chỉ xét về mặt ngoại hình đến thần hồn khí tức, không ai có thể chỉ ra sự khác biệt nào, tựa như hai người vốn là một vậy.
Nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy người sau không chỉ thân hình ngưng thực rất nhiều, khí tức cũng mạnh hơn, vẻ tự tin khí khái bễ nghễ chúng sinh cũng hiện rõ trên mặt.
Đặc biệt dáng vẻ thương lão khác xa so với ngoại hình tựa như nàng đã trải qua năm tháng thăng trầm.
Lục Thanh Trúc thứ hai dùng tư thế như thượng vị giả nhìn xuống Tiểu Thanh Trúc:
"Hậu thế, ta với ngươi vốn là một không hề phân khác biệt, ngươi đem thân thể cùng thần hồn giao cho bổn tôn, ngươi là đạo phân hồn cuối cùng của bổn tôn, nếu chỉ dựa vào sức của một mình ngươi tiên lộ sau này chắc chắn sẽ không đi được bao xa, hãy cùng bản tôn hoà làm một thể, ta sẽ đem ngươi đạt tới một độ cao chưa từng có, thậm chí ngươi còn chưa từng nghĩ tới!" Nói đến đây, ánh mắt nàng sáng rực lên, vẻ tự tin tràn ngập trên khuôn mặt non nớt, khí thế bễ nghễ chúng sinh cũng không tự giác mà thả ra.
Thần thái này, khí thế này: vô địch!
Cho dù là Tiểu Thanh Trúc cũng không khỏi hơi thất thần.
Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại, giọng nói non nớt mà lạnh lùng như hàn băng vạn năm:
"Không có khả năng! Đây là thân thể của ta, ta còn phải chờ phụ thân trở về, nếu người về mà thấy ta thay đổi nhất định sẽ rất đau khổ!"
Nghĩ tới phụ thân, bất tri bất giác nàng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhất là quãng thời gian ở Thành Ngư thôn cả đời này nàng cũng không quên được.
Nhưng nhìn mấy đạo linh hồn phía sau Lục Thanh Trúc kia, gương mặt nàng như phủ một tầng sương lạnh.
"Ngươi đã làm gì với bọn họ? Lý gia gia Hà bà bà với Trương Thúc bọn họ đâu?" — QUẢNG CÁO —
"Ngươi nói mấy hồn sủng này a? Hồi đó ta thấy ngươi đối với bọn họ có chút tình cảm, nghĩ đến sau này xa cách chắc ngươi cũng rất tưởng niệm, ta liền đại phát từ bi đem mấy con kiến hôi này luyện thành hồn nô a!"
Lục Thanh Trúc thu hai cười tà mị, nàng khẽ phất tay, toàn bộ Thành Ngư thôn hiện ra trước mắt, người người qua lại, sinh hoạt tấp nập, mấy bóng người hình như tình cờ gặp nhau rồi cùng tiến đến, thật bất ngờ, đó lại chính là vợ chồng Hà bà bà cùng anh hàng xóm họ Trương.
"Hà bà bà, Trương thúc!" Tiểu Thanh Trúc mở miệng gọi to, khoé mắt cũng hơi uơn ướt.
Nàng nguyên bản muốn sau này phụ thân về thì cùng nhau trở lại Thành Ngư Thôn du lịch, thăm hỏi bọn họ, nhưng không ngờ tới lại gặp nhau như thế này, mà bọn họ cũng đã trở thành người chết.
Nàng cũng biết linh hồn mấy người họ đã bị khống chế, nhưng vẫn không kìm lòng được mà gọi.
Phía bên kia, ba người cũng không phản ứng với Tiểu Thanh Trúc mà cùng hướng đến Lục Thanh Trúc thứ hai kia cười nói chào hỏi.
Hà bà bà nở nụ cười vui vẻ:
"Thì ra là Tiểu Trúc a, nhanh vậy đã cùng ba ba đi du lịch về rồi sao? Đã lớn từng này rồi a, lại đây cho bà ôm cái!" Người sau cũng mặc kệ hành động của hồn nô, thậm chí còn ném một ánh mắt đắc ý khiêu khích về phía Tiểu Thanh Trúc.
Mà cô nàng bé nhỏ đó cũng chỉ có thể đưa tay dụi hai hàng nước mắt.
"Mặc kệ ngươi làm gì ta cũng không thoả hiệp, ta biết ngươi không cách nào hạ thủ với ta nếu không ngươi đã không nói nhảm nhiều như vậy!"
Tiểu Thanh Trúc tuy nhỏ tuổi nhưng nàng cũng được Lục Huy cho đọc rất nhiều sách, lần nào cũng dặn dò phải cẩn thận người ngoài, nhân tâm khó dò.
Bởi vậy tuy hơi sợ nhưng từ đầu tới cuối nàng đều để ý kĩ, nhận thấy rất có khả năng là như