Thế nhân đều biết Nhân Xà thuộc hệ Mộc chủ tu Độc Chi Đạo.
Độc Dược của nó vô cùng mãnh liệt, khi đối đầu với đối thủ có cao hơn một đại cảnh giới nhưng chỉ cần đối phương sơ sẩy một chút cũng có thể độc sát.
Cũng rất ít người biết vật cực tất phản, tận cùng của độc chính là dược!
Nhân Xà được liệt vào hàng hung thú ngoài trừ kịch độc trí mạng ra thì khi bị thương khả năng phục hồi cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu triền đấu sẽ không có mấy người là đối thủ của nó.
Bởi vì Nhân Xà có thiên phú vô cùng đặc biệt: có thể tiêu hao bản mệnh tinh khí chuyển hoá độc thành dược!
Lúc này dược dịch nó cho Tiểu Thanh Trúc phục dụng chính là bản mệnh độc huyết đã qua chuyển hoá hoá thành thánh dược chữa thương.
Khó nhọc đem dược dịch nuốt xuống, ngay lập tức dược hiệu liền phát tán.
Một luồng sinh cơ mãnh liệt bộc phát, Tiểu Thanh Trúc cảm giác cả người tê dại, do sinh cơ quá mạnh nên lập tức lâm vào hôn mê.
Theo đó hơi thở của nàng cũng dần ổn định, những vết ngoại thương nhỏ bé cũng đang dần khép lại.
Nhìn chủ nhân đã tạm thời ổn định tám thú cũng không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng bọn chúng cũng không dám buông lỏng bởi vì đó chỉ là những vết thương đơn giản, còn những vết trầy xước cùng nội thương do Thiên Diệt gây ra cũng không cách nào khôi phục.
Xem ra phải nhanh chóng đem kiếp lực trục xuất mới được, nhưng trước tiên nên giải quyết cái thứ phiền phức trên đầu này đã!
Niên khẽ liếc nhìn dư quang đều đặt trên Hợp Âm Tử Cực.
Lúc trước từ phía xa bọn chúng cũng nhìn thấy Tiểu Thanh Trúc cố gắng muốn đem cái bát kì quái kia kích hoạt, có lẽ nó có thể chống đỡ một vài đợt Thiên Diệt a!
Dùng pháp lực đem Hợp Âm Tử Cực dâng lên, ngay lập tức tám hung thú một mặt che chắn Huyết Vũ, một mặt đem yêu lực đều truyền vào trong chiếc bát.
Yêu lực xuất ra bao nhiêu liền bị cắn nuốt tới đó nhưng đồng thời nó cũng xảy ra biến hóa nho nhỏ.
Khi ước chừng tổng cộng đã nuốt mất bảy thành Hợp Âm Tử Cực quang mang dần dần đại thịnh, sau đó nó cấp tốc biến lớn hóa thành một chiếc bát già thiên tế nhật.
Chiếc bát lớn vừa xuất hiện Huyết Vũ vốn đang rơi xối xả khắp người liền đều bị nó hứng chịu.
Từ xa nhìn lại người ta có thể chứng kiến một khung cảnh kì dị: bên trong làn mưa máu dày đặc đột ngột hiện lên một chiếc bát to lớn như chiếc ô dù che chắn một khoảng chân không tạnh ráo.
— QUẢNG CÁO —
Tám hung thú thấy cảnh này thì vui mừng không thôi, không ngờ cái bảo vật này lại hữu dụng như vậy có thể ngăn cản cả Thiên Diệt, cũng không biết chủ nhân từ đâu tìm tới a!
Tuy không biết nó có thể chống đỡ bao lâu nhưng coi như chỉ một khắc cũng quá tốt rồi.
Ngăn chặn được một hơi liền có một hơi được sống!
Mà nếu Tiểu Thanh Trúc còn thanh tỉnh chứng kiến cảnh này chắc nàng cũng vô cùng vui mừng a!
"Di?" Nhân Xà cảm giác nhạy bén hơn người, đột nhiên nó phát ra có gì đó không đúng.
"Thế nào?" Mấy hung thú khác cũng lộ vẻ đề phòng.
Dưới Thiên Diệt bất cứ một sự việc khác lạ nào cũng đều phải cẩn trọng!
"Các ngươi để ý thử bên ngoài xem, cũng đã qua nửa khắc đồng hồ, với tình hình của cơn Huyết Vũ này thì cái bát chắc cũng phải đầy rồi chứ nhỉ? Tại sao không có nước mưa tràn ra?" Nhân Xà phát ra nghi ngờ.
Đúng a!
Mặc dù truyền vào yêu lực có thể tạm thời điều khiển Hợp Âm Tử Cực nhưng bọn chúng cũng không phải chủ nhân của pháp bảo nên không cách nào thấy rõ được tình hình cụ thể, muốn biết rõ chỉ có thể dùng mắt thường quan sát.
"Huyền Quy ngươi đi xem thử một chút?" Giải Trãi trưng bày ý kiến.
Có Hợp Âm Tử Cực che chắn nên tạm thời cũng không có nguy hiểm gì, vừa hay Huyền Quy da dày thịt béo thích hợp thám thính.
Là hung thú cũng biết hiếu kì a!
Huyền Quy cũng không nhiều lời, nó co bớt thân thể lại trong mai rồi điều khiển giáp xác phi ra ngoài.
Cơn mưa quá lớn khiến nó cũng không cách nào bay cao.
Khi lên được tầm mười trượng nó mới nhìn rõ được một chút.
Một khung cảnh khó có thể tin đập vào mắt.
Nó thấy gì? — QUẢNG CÁO —
Huyết Vũ chứa kiếp lực khủng bố đó khi rơi vào trong bát lại vô cùng quỷ dị bị hấp thu mất, đến mực nước dâng trào cũng không thấy!
Đúng vậy, chính là hấp thu!
Trên đời này tồn tại đồ vật có thể hấp thu Thiên Diệt Chi Lực? Theo như một vài kí ức truyền thừa ít ỏi thì từ xưa đến nay chưa