La Sinh vừa cảnh cáo Hoàng Lão xong cũng chú ý thấy Thúy Yên đang đứng đó liền khẽ mỉm cười thăm hỏi:
"Việc xấu trong giáo để Thúy Yên cô nương chê cười rồi, thật có lỗi!"
"La Sinh tiền bối đừng nói vậy, ta lại thấy không khí trong Giáo rất hòa hợp, mọi người cũng rất hòa đồng khác xa so với tưởng tượng của ta!"
"Ha ha, tất cả đều là nhờ công lao của Giáo chủ, nếu không có ngài ấy dù là ta hay bất kì ai trong bọn họ đều không thể nào có được thành tựu như bây giờ!"
La Sinh chắp tay sau lưng thổn thức cảm khái.
"Ừm, ta cũng cảm thấy Lục Huy là một người tuyệt vời, chỉ tiếc! "
Thúy Yên mỉm cười đồng ý nhưng rồi lại hơi ảm đạm.
La Sinh vừa nhìn đã biết nàng nghĩ gì nên đành im lặng không nói.
Chuyện giữa nàng cùng với Giáo chủ tuy không quá rõ ràng nhưng bọn họ cũng biết một hai.
Hai người đã từng là một đôi thần tiên quyến lữ nhưng đáng tiếc cuối cùng lại chia xa.
Hiện tại Giáo chủ cũng đã có con nhỏ, còn nàng vẫn vương vấn mong.
"Ài, chỉ mong tiểu cô nương này nhanh chóng quên đi nếu không càng kéo dài lại càng đau khổ a!" La Sinh cũng thầm than thở.
"Mà nếu Giáo chủ lại kiếm thêm một cô vợ nữa chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?" Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ thú vị, cảm thấy rất có thể thực hiện được.
Hắn lại một lần nữa nhìn kĩ nàng cảm thấy tiểu cô nương này cũng không tệ, có thực lực, có nhan sắc, tính cách dịu dàng quả thực hình mẫu thê tử lý tưởng.
Với lại lấy tình cảm nàng dành cho Giáo chủ chắc cũng không để ý đâu?
Ừm, xem ra sau này phi thăng gặp lại Giáo chủ nên đề xuất cho người chút ý kiến a!
Đúng lúc này La Sinh cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh không kém gì hắn đang cấp tốc đến gần.
La Sinh ngưng thần dò xét lập tức ngạc nhiên, người tới không ngờ lại là Cung Chủ Bách Liên Cung Hạ Liên Thanh!
Tuy không hiểu nàng đến đây có việc gì nhưng vì lễ nghĩa hắn vẫn nhanh chóng đi ra đón tiếp nhưng trong giọng nói lại hơi âm dương quái khí:
"Hạ Cung chủ, khách quý khách quý a, đã lâu rồi không gặp, xin lỗi đã không tiếp đón từ xa!"
Hạ Liên Thanh phiêu nhiên bay xuống, phong thái xuất trần tựa như một vị tiên tử giáng thế khiến người không khỏi ghé mắt liếc nhìn.
Nàng khẽ đưa tay vê một ngọn tóc lười biếng nói:
"Thì ra là Đại Hộ Pháp, xin chào !"
La Sinh cũng không để ý nhiều, bộ dáng cùng tính cách của nàng hắn nhìn nhiều nên cũng quen.
Trên đời này nói ai hiểu rõ Hạ Ngưng Thanh nhất ngoài nàng cùng sư phụ nàng thì có lẽ những nguyên lão Thiên Ma Giáo cũng rõ nhất.
Các ngươi thử nói một người năm lần bảy lượt bị Giáo chủ đánh bại nhưng vẫn tới tới lui lui đến cửa khiêu chiến lại đến mức dần dần cũng thành quen thuộc rồi đành mặc kệ nàng.
Thời điểm đó may mà Giáo chủ ngăn cản không cho phép ra tay nếu không có khi cả giáo phái đều đi ra đánh hội đồng cho xả giận rồi!
Tiêu Hình và Trịnh Phàm lúc này cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc, đi ra xem xét biết người tới là ai liền không có hứng thú.
Trịnh Phàm còn âm dương quái khí nói:
"Hạ Cung Chủ lâu ngày buồn bực lại đến cửa muốn vận động tay chân sao? Thứ lỗi, chúng ta còn có thương tật trong người nên cũng đánh không lại đâu a!"
Hạ Liên Thanh thấy thế cũng hơi sinh khí muốn ra tay, nàng chỉ là đi tìm đồ nhi thôi, cái đám lão già này lại muốn mượn chuyện năm xưa trêu chọc nàng?
Tức chết bản cung chủ!
Thúy Yên không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng thấy bầu không khí hơi kì lạ, sư phụ cũng đang phát hoả muốn ra tay liền vội vàng đứng ra hoà giải:
"Sư phụ, các vị tiền bối, chúng ta đều là minh hữu cả, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện a!"
"Hừ!" Trịnh Phàm liếc xéo Hạ Liên Thanh một cái không cho nàng sắc mặt tốt rồi hừ lạnh quay người đi.
Hạ Liên Thanh cũng không để ý đến bọn họ nữa mà bắt đầu lo lắng quan sát Thúy Yên.
Nàng một đường lần theo khí tức tìm tới đây, trên đường cũng lo lắng không ngừng nhưng xem ra tất cả đều ổn thoả!
Sư đồ gặp mặt nhìn thấy đồ nhi an toàn trong lòng Hạ Liên Thanh cũng vô cùng nhẹ nhõm nhưng ngoài miệng vẫn quở trách:
"Nha đầu, từ sau không được xung động như thế nghe chưa? Con có biết làm như vậy nguy hiểm lắm hay không? May mà không sao nếu không tức chết ta rồi!"
"Con biết rồi sư tôn, từ sau đồ nhi nhất định sẽ không như vậy nữa!" Thúy Yên níu cánh tay sư