Từ khi Giản Nhân Nhân biến thành Kiều Âm thì cô đã không còn nhớ những ngày tháng là Giản Nhân Nhân lúc trước nữa. Rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay là sự thực?
Cố gắng nhớ lại nhưng cô không thể nào nhớ được những ký ức cuối cùng khi cô là Giản Nhân Nhân nữa. Cô chỉ mơ hồ tỉnh lại rồi biến thành Kiều Âm, một Kiều Âm mười ba tuổi.
Lúc Kiều Âm vừa ra đời sức khoẻ đã không tốt, có một vị cao nhân xem cho cô bé nói rằng Kiều Âm sẽ không sống được quá mười ba tuổi.
Kiều gia là một gia tộc lớn ở Tây Thành, Kiều Âm lại là cô con gái độc nhất của gia tộc nhà họ. Không chỉ có bố mẹ mà đến ông nội đều vô cùng thương yêu chiều chuộng Kiều Âm, nên khi nghe lời dự đoán này thì ai nấy đều tức giận đến choáng váng. Dù vậy nhưng họ cũng không làm khó vị cao nhân này. Còn đối với Kiều Âm thì ngày càng quan tâm săn sóc hơn. Vì vậy tuổi thơ của Kiều Âm không thiếu một thứ gì cả, thứ duy nhất cô thiếu chính là tự do.
Nhưng dù có được gia đình bảo vệ nâng niu đến thế nào thì trước sinh nhật mười ba tuổi một ngày Kiều Âm bỗng nhiên sốt cao dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Bố mẹ Kiều ngày nào cũng túc trực bên cạnh giường bệnh của cô. Ai ngờ được cô bé vẫn ngừng thở, đêm đó mẹ cô cũng lâm vào hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng rốt cuộc kỳ tích đã xuất hiện, khi mọi người đang bận rộn lo chuyện hậu sự cho Kiều Âm thì cô bé bỗng tỉnh lại, tất cả đều bình thường chỉ như vừa ngủ một giấc rồi tỉnh dậy mà thôi.
Người Kiều gia lại đi tìm vị cao nhân kia, kết quả ông ta cũng rất kinh ngạc, nói số mệnh con người sao có thể thay đổi sau một đêm được. Người Kiều gia không để ý đến sự kinh ngạc của ông ta mà chỉ hỏi xem sau này Kiều Âm có được bình an hay không. Vị cao nhân hết cách đành nói tương lai cô bé sau này suôn sẻ bình an.
Không ai biết rằng Kiều Âm thật sự đã mất rồi, Kiều Âm bây giờ chính là Giản Nhân Nhân.
Sau khi Giản Nhân Nhân tỉnh lại thì đã thử nói với bố mẹ về kỳ tích xảy ra trên con người cô. Nhưng khi cô vừa mở miệng thì mẹ nhìn cô rồi rơi nước mắt. Cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nói ra sự thật, cứ như vậy cô biến thành Kiều Âm.
Kiều Âm muốn thử đi Đế Đô để xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã bị bố mẹ quá yêu thương con gái ngăn cản. Sau này cô dùng điện thoại của mình gọi qua, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gọi được nhưng không ngờ lại có kết nối. Lúc đó Kiều Âm mới biết rằng, giống như cô biến thành Kiều Âm thì cũng có một người khác biến thành Giản Nhân Nhân.
Rất nhiều lần cô muốn nói gì đó với Giản Nhân Nhân, chí ít thì người trên thế giới này gặp phải chuyện như cô không phải chỉ có một, nhưng cô lại không nói gì cả.
Cô nhớ bố mẹ nên gọi điện thoại cho hai người. Dù lần nào cũng lấy lý do nhầm số điện thoại để cúp máy nhưng không thể không nói trong mấy năm trở thành Kiều Âm, đó chính là niềm an ủi duy nhất của cô.
Kiều Âm không phải chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ đến Nam Thị gặp bố mẹ, nhưng lúc cô đã nghĩ ra cách đến đó để không bị bố mẹ Kiều phát hiện thì thấy bộ phim của Giản Nhân Nhân được phát sóng. Giản Nhân Nhân chỉ đóng vai phụ trong bộ phim đó nhưng cô vẫn xem rất chăm chú và cũng bắt đầu từ khi ấy cô đã hiểu ra một chuyện, nếu người đó đang nỗ lực thích ứng với cuộc sống của Giản Nhân Nhân, thậm chí còn biến mình thành Giản Nhân Nhân. Vậy còn cô thì sao? Cô cũng nên làm như vậy đi.
Năm cô mười tám tuổi thì không còn ai ngăn cản khi muốn đến Nam Thị nữa. Cô đến Nam Thị, đến quê hương thân thuộc của mình nhưng giây phút cô đứng ở đầu phố bỗng nhiên cảm thấy rất hoang mang.
Cô bây giờ rốt cuộc là Giản Nhân Nhân hay Kiều Âm? Sợ rằng đến chính cô cũng không biết.
Không cần cô đi nghe ngóng cũng biết được chuyện Giản Nhân Nhân đã lấy Thẩm Tây Thừa vào thời điểm Giản Nhân Nhân bắt đầu có danh tiếng trong giới giải trí, về sau lại gặp phải chuyện tin đồn nhảm vài năm trước. Cô hoàn toàn không quen biết gì người đó nhưng chỉ cần nghe ngóng từ bố mẹ và anh trai là có thể biết địa vị của Thẩm gia ở Đế Đô. Cô bắt đầu lo lắng, lo lắng Giản Nhân Nhân có thực sự sống tốt hay không?
Kiều Âm về lại khách sạn tắm rửa, mặc lên bộ váy liền màu đỏ mà cô phải lựa rất lâu mới chọn được. Sau đó cô trang điểm, tỉ mỉ hơn bất cứ lần nào trước đó.
Cô có thể nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của Phong Tấn khi anh nhìn mình.
- Thật sự không cần anh đi cùng sao? - Phong Tấn hỏi.
Kiều Âm lắc đầu nói:
- Em biết anh còn có bữa tiệc với Thẩm tiên sinh. Anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em.
Phong Tấn còn đùa cô:
- Đây là lần đầu tiên anh thấy em trang điểm tỉ mỉ như vậy đấy. Bình thường bọn mình đi hẹn hò cũng không thấy em như thế này.
Kiều Âm nhếch môi:
- Có thể là vì đi gặp người mà mình thích.
Phong Tấn nhíu mày:
- Em không thích anh sao?
Thật ra trong suy nghĩ của Kiều Âm mười ba tuổi kia vẫn chỉ là một Giản Nhân Nhân được sinh ra trong một gia đình bình thường. Nhưng một cô gái hai mươi ba tuổi như cô lại chân chính trở thành tiểu thư của Kiều gia. Cô đã sớm biết rằng, dù người Kiều gia có nâng niu mình như viên ngọc quý trong tay thì sau này cô vẫn sẽ phải gánh vác trách nhiệm của Kiều Âm. Cho nên lúc bố mẹ hỏi cô có đồng ý thử qua lại với Phong Tấn hay không, cô đã không chút mảy may do dự.
Trong mười năm này cô đã thực sự trở thành Kiều Âm rồi, cho nên mới có dũng khí để gặp Giản Nhân Nhân như vậy.
- Có thích. - Kiều Âm gật đầu.
Phong Tấn biết cô chỉ là thuận miệng nói ra câu đó nhưng tâm tình anh vẫn tốt lên rất nhiều.
Chuyện này khiến cho lúc anh gặp người lão luyện như Thẩm Tây Thừa mà trên mặt vẫn giữ nét cười tươi tắn.
- Vợ tôi hôm nay có vở kịch mới nên không thể đến đây cùng dùng bữa với chúng ta được. - Thẩm Tây Thừa nói.
Trong mắt của Phong Tấn, Thẩm Tây Thừa thật sự là một người khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Hơn hai mươi tuổi tiếp quản doanh nghiệp gia đình, hai mươi năm trôi qua,