Chương 17:
Chương 17
Bà lập tức phái người đi điều tra thông tin về Giản Nhân Nhân. Tất nhiên cũng tra ra được chuyện hôm đó ở khách sạn. Chỉ có điều là thông tin bà Thẩm tra ra được không đầy đủ, bởi vì Thẩm Tây Thừa đã đem tất cả tư liệu về giám đốc Trần giấu nhẹm đi rồi. Phần mà Thẩm phu nhân tra ra được chỉ là chuyện Thẩm Tây Thừa qua đêm với Giản Nhân Nhân ở đó. Những chuyện sau đó về Giản Nhân Nhân cũng không có gì kỳ lạ cả. Cô ở lại đoàn làm phim khá nhiều ngày liền, sau khi đóng máy xong, chẳng ngờ cô lại đến bệnh viện.
Chuyện Thẩm phu nhân đã muốn biết, tất nhiên sẽ có người dùng trăm phương ngàn kế để giúp bà tra ra.
Khi bà biết chuyện Giản Nhân Nhân mang thai, bà sốt sắng đến mức như lộn cả ruột gan lên.
Nhưng điều này cũng giải thích được thái độ không tự nhiên và khác thường gần đây của con trai bà.
Đối với bà Thẩm mà nói, cô Tô Vi khiến bà hài lòng về mọi mặt, giờ đây đã không còn quan trọng bằng một Giản Nhân Nhân đang mang thai kia nữa. Tuy là gia thế của Giản Nhân Nhân không tốt, nhưng tầng lớp phổ thông trên thế giới này lại chiếm đa số. Giản Nhân Nhân tuy là có nhiều phương diện làm bà chưa hài lòng. Nhưng cô đang mang thai, tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi dùng xong bữa cơm, người nhà Thẩm gia dồn sự chú ý vào cái bụng còn phẳng của Thẩm phu nhân tương lai đang ngồi trước mặt kia.
Bà cụ Thẩm và Thẩm phu nhân không cần tránh né, còn ông cụ Thẩm và Thẩm Danh Thắng lại như đang lo lắng khá nhiều.
- Bác nghe nói là hai tháng rồi, đúng không? - Thẩm phu nhân là người biết tường tận nhất. - Bây giờ cũng có thể đi siêu âm, có lẽ đã nhìn thấy phôi thai rồi đấy.
Giản Nhân Nhân vốn không thân thiết với người nhà Thẩm gia, bây giờ bàn luận đến chủ đề này, cô lại càng có vẻ yên lặng hơn.
Bà cụ Thẩm nhẩm tính ngày, cũng gật đầu :
- Đúng là có thể kiểm tra được rồi, đợi lát nữa liên hệ với một bệnh viện, ngày mai tới khám luôn.
- Hay là để ngày kia đi ạ - Thẩm phu nhân nghĩ một lát.- Chiều ngày mai Tây Thừa mới về đến nhà, ngày kia hai đứa cùng nhau đi sẽ thích hợp hơn.
Bà cũng là phụ nữ, đi siêu âm hay là kiểm tra thai sản gì đó, phụ nữ lúc nào cũng muốn có người đàn ông bên cạnh.
Nhìn cả nhà họ Thẩm đều đang thảo luận về tên của đứa bé, Giản Nhân Nhân không biết phải làm gì, cô khẽ nhắc một vấn đề vô cùng hợp lý:
- Bác à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cháu nghĩ là...
Cô muốn về nhà, thế nhưng Thẩm phu nhân không để cô kịp nói hết đã vội đáp:
- Xem bác kìa, mải nói chuyện đến mức quên cả thời gian rồi. Giờ cháu là phụ nữ có mang, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Ba tháng đầu này là quan trọng nhất đấy. Phòng nghỉ cũng đã chuẩn bị cả rồi. Giờ bác bảo giúp việc lấy quần áo cho cháu tắm rửa. Hôm nay đừng về nữa, cứ yên tâm ở đây là được.
- Bạn cháu vẫn đang đợi ở nhà, cháu sợ cô ấy sẽ lo lắng.
Chắc chắn là Giản Nhân Nhân sẽ không muốn ở lại Thẩm gia rồi.
Lần này lại đến lượt bà cụ Thẩm mở lời giữ cô lại:
- Nhân Nhân, tối hôm nay cháu cứ ở lại đây đi. Ở đây cái gì cũng có, buổi tối có muốn ăn gì cũng thuận tiện. Đợi ngày mai Tây Thừa trở về rồi, sau đấy muốn ở đây hay qua chỗ nó, hai đứa cứ tự thương lượng. Bây giờ cháu mà quay về, cả nhà đều không an tâm.
Bà cụ Thẩm không hề hay biết về chuyện có thai bất đắc dĩ đó của cô. Trong suy nghĩ của bà, nếu cháu trai đã để Giản Nhân Nhân mang thai vậy thì hai người họ chắc chắn là một đôi. Vì vậy cũng sẽ rất tự nhiên đối đãi với Giản Nhân Nhân như là cháu dâu tương lai của mình.
Rồi đến cả Thẩm Danh Thắng từ khi biết chuyện Giản Nhân Nhân có thai luôn giữ thái độ im lặng cũng lên tiếng :
- Dù gì phòng của Tây Thừa cũng đang bỏ trống, tốt hơn nhiều so với phòng khách, bảo dì Vương lát nữa mang thêm đồ đạc lên là được.
Giản Nhân Nhân biết, nếu như cô còn kiên quyết đòi về vậy thì thực sự sẽ thành không biết điều. Cô thầm thở dài trong lòng, đành đồng ý ở lại vậy.
Thực ra hôm nay trên đường đến đây, cô cũng đã biết, chỉ khi Thẩm Tây Thừa quay về rồi cô mới có thể ra khỏi Thẩm gia. Vì thế cũng không quá khó để cô chấp nhận kết quả hiện giờ.
Thẩm Tây Thừa vừa xuống máy bay mở điện thoại ra thì liền thấy tin nhắn của Trần Bội gửi đến. Anh không gọi lại cho Trần Bội mà gọi thẳng đến số máy của Giản Nhân Nhân.
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Tây Thừa cũng là lúc Giản Nhân nhân vừa tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Phòng của Thẩm Tây Thừa vẫn luôn để trống. Từ lúc anh tiếp quản công ty thì không ở căn nhà cũ nữa, nhưng căn phòng vẫn được dọn sạch sẽ hàng ngày. Chăn đệm đều đã được thay mới, tốc độ làm việc của người làm nhà họ Thẩm quả thực khiến người khác phải kinh ngạc. Cô vừa mới bước vào, trên sàn nhà vẫn còn chưa trải thảm, cho đến khi bước từ nhà tắm ra, trên sàn nhà đã được trải thảm lông cừu thật dày, bước chân trần lên đó cảm giác thật êm ái.
Nhiệt độ trong phòng để 26 độ, không nóng cũng không lạnh, rất thoải mái. Còn bật thêm cả máy tạo ẩm, trong không khí còn như có mùi hương nhè nhẹ, bất giác khiến cho tâm trạng trở nên thật an nhiên.
Đầu giường còn đặt sẵn một ly sữa ấm, rèm cửa cũng đã được kéo lại.
Giản Nhân Nhân vừa nhấc máy thì đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Thẩm Tây Thừa:
- Giản tiểu thư, thật ngại quá, lại một lần nữa gây phiền phức cho cô.
- Người nhà anh đối với tôi rất nhiệt tình, họ giữ tôi ở lại một đêm, nhiệt tình khó mà từ chối được. - Giản Nhân Nhân đắn đo một hồi rồi lại nói. - Người trong nhà đã biết chuyện tôi mang thai, họ đều rất để tâm. Thẩm tiên sinh, như anh đã nói, tôi còn có quyền quyết định hay không?
Cô cảm thấy thật khó khăn.
Thẩm gia hiện giờ đã rất bận tâm đến chuyện đứa trẻ, cô còn có thể dứt khoát nói ra chuyện bỏ cái thai đi không?
Thẩm Tây Thừa im lặng một vài giây liền đáp lại:
- Còn.
- Anh đồng ý để tôi bỏ đứa bé đi?
Giản Nhân Nhân tò mò hỏi lại.
- Đồng ý.
Giản Nhân Nhân thở phào một hơi, lời Thẩm Tây Thừa đã nói như vậy, vậy cô cũng an tâm nhiều rồi.
Hai người cũng đều không biết nói thêm gì nữa. Im lặng một hồi lâu, Thẩm Tây Thừa lại bảo:
- Chiều ngày mai tôi sẽ về đến nơi. Trong thời gian này cô chịu khó ở lại nhà tôi vậy, tối mai tôi sẽ đưa cô. Còn nữa, tôi bảo đảm với cô, về việc giữ hay bỏ đứa bé, từ đầu đến cuối đều do cô quyết định. Nếu như người nhà tôi có nói lời nào thất thố, tôi