Vốn dĩ đây là năm đầu tiên Giản Nhân Nhân kết hôn, theo lý mà nói thì cô phải về quê chúc tết họ hàng bên ngoại. Nhưng thời điểm đó bụng cô đã rất to, chạy đi chạy lại rất vất vả, ông bà Giản đành phải tự mình đứng ra mời họ hàng một bữa cơm, nói rõ nguyên cớ rồi xin lỗi. Cũng may, họ hàng đều là những người thấu tình đạt lý, đều tỏ vẻ thông cảm. Thế là, trước khi Tết đến, ông bà Giản khăn gói kĩ càng đến Đế Đô đón năm mới.
Đế Đô là chốn kẻ ra người vào rất nhộn nhịp. Gần Tết, người cũng thưa thớt dần đi, những con đường vốn rất hay tắc giờ cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.
Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đang trên đường đến trạm cao tốc, khoảng bốn giờ chiều ông bà Giản sẽ tới nơi. Tháng hai nên vẫn còn khá rét mướt, lúc này ngoài trời vẫn khá âm u, không thấy được tia nắng ấm nào, Giản Nhân Nhân ngồi bên ghế lái phụ, dựa vào cửa xe, khuôn mặt phiền muộn.
Đứa bé này ở trong bụng cô thời gian càng dài, tình cảm của cô lại càng thêm sâu đậm. Lúc trước chưa mang thai vẫn luôn cho rằng, bản thân sau này nhất định sẽ là một bà mẹ thật “ngầu”, bây giờ xem ra cô cũng chỉ là một bà mẹ bình thường mà thôi.
Điều khiến cho cô phiền muộn không phải là vì lo lắng mình có khiếm khuyết, mà vì càng ngày cô càng ý thức được rằng, đã không thể trở lại với con người cũ. Không thể nào trở lại làm Giang Như Lục nữa rồi.
Bất kể thời khắc nào cô cũng nhung nhớ về cha mẹ của mình, nhưng cô vẫn luôn phải giấu kín và nhẫn nhịn, sợ là tinh thần quá sa sút sẽ ảnh hưởng đến em bé. Hiện giờ cũng sắp đón năm mới, cũng là dịp để cả nhà đoàn viên, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Không biết là họ sống có tốt không? Không biết là thế giới kia đã thay đổi ra sao? Bây giờ cô thực tâm hy vọng có người sẽ thế vào tấm thân kia của cô, có như vậy trong lòng cha mẹ cô thì cô vẫn còn sống, như vậy cô mới được an ủi phần nào.
Giản Nhân Nhân nhớ lại lời Thanh Minh đã nói, mọi chuyện xảy ra là do ý trời. Ý trời chính là muốn cô trở thành Giản Nhân Nhân, để cô tiếp tục cuộc sống dang dở của Giản Nhân Nhân. Cô biết, nếu như cô không đến thì Giản Nhân Nhân sẽ chết, nếu vậy thì ai sẽ sống tiếp vận mệnh của cô, tiếp tục cuộc sống dang dở của Giang Như Lục đây? Hy vọng là ông trời sẽ công bằng một chút.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Thẩm Tây Thừa nghiêng đầu lại, vừa lúc thấy cô đang tựa đầu vào cửa xe, tâm trạng vô cùng xấu, liền hỏi:
- Sao thế, không vui à?
Giản Nhân Nhân định thần lại, hơi nhếch miệng:
- Chỉ là em thấy...nhớ bố mẹ thôi.
Nói đến đây cô lại càng thấy nghẹn ngào hơn.
Sao có thể không nhớ được chứ? Đó là bố mẹ ruột của cô. Tình cờ đi trên đường thấy bóng dáng tương tự họ liền lập tức đuổi theo. Đến khi phát hiện ra là không phải bố mẹ mình, cái cảm giác day dứt và thất vọng đó nếu chưa trải qua sẽ không thể nào hiểu hết được.
Thẩm Tây Thừa tưởng người cô nói đến là ông bà Giản, vừa cười vừa an ủi cô:
- Sắp được gặp họ rồi. Lần này anh sẽ nói với bố mẹ để họ ở lại đây với em cho đến hết thời gian ở cữ, thế nào?
Giản Nhân Nhân cũng không biết nên nói với Thẩm Tây Thừa thế nào, chỉ đành khẽ cười:
- Vâng.
Có những chuyện, cho dù là người có thân thiết đến mấy cũng rất khó để nói ra.
Kiếp này liều có còn cơ hội gặp lại bố mẹ nữa không?
Cô không biết.
Ông bà Giản xách theo rất nhiều đặc sản quê, chỉ riêng trứng gà cũng đã đến trăm quả rồi. Nếu không phải vì ông Giản không vừa ý, bà Giản chỉ tiếc là không xách cả mấy con gà mái đem theo.
Hiện tại đang là cao điểm của tháng xuân vận, trạm cao tốc chật cứng người. Thẩm Tây Thừa sợ là không khí bên trong không được tốt nên để Giản Nhân Nhân ngồi lại trong xe, để anh đi đón ông bà Giản là được rồi. Giản Nhân Nhân nghĩ cũng phải, nếu như cô va phải người đang vội bắt xe, vậy thì lợi bất cập hại. Thế nên cô an tâm ngồi trên xe nghịch điện thoại. Mười phút sau, cô trông thấy Thẩm Tây Thừa một tay kéo hành lý, một tay cầm túi giấy, sau lưng có vẻ như đeo một chiếc ba lô. Dáng vẻ hiện tại của anh đâu còn giống với phong thái của Tổng giám đốc Thẩm nữa chứ?
Giản Nhân Nhân vội vàng chụp lại bộ dạng hiện giờ của anh.
Sau khi đã cất xong hành lí, bà Giản kéo tay con lại quan sát kĩ một lượt. Thấy bụng đã nhô cao hẳn lên, lại thấy sắc mặt cô nhuận hồng, trong lòng bà Giản cũng thấy an tâm hơn. Xem ra khoảng thời gian này con gái sống không tồi, nhà họ Thẩm xem ra cũng đã chăm sóc cô rất tốt.
Đợi mọi người ngồi hết vào xe, ông Giản mới bất lực nói:
- Đã bảo bà đừng có xách theo lắm đồ làm gì, ở đây cái gì chẳng mua được, bà cứ nhất quyết không nghe. Trứng gà quê với trứng gà bình thường về mặt giá trị dinh dưỡng cũng đâu có khác nhau là mấy, bà vẫn không nghe cơ!
- Giá trị dinh dưỡng của trứng gà quê đương nhiên là cao hơn rồi! Đấy là tôi cũng phải nhờ người mới mua được đấy, ông thì biết cái gì?
Họ đều nói bằng tiếng địa phương nhưng không quá khó nghe, Thẩm Tây Thừa đoán đến kẻ ngốc cũng biết là ý gì liền cười nói:
- Bố mẹ cũng đã vất vả rồi, từ nơi xa đến mà còn mang theo nhiều đồ thế này.
Tâm trạng Giản Nhân Nhân đang đi xuống, lúc này cũng đã thấy khá hơn. Cô lấy lại tinh thần nói với ông bà Giản:
- Bố mẹ, lần này bố mẹ đến ở cũng lâu dài, con sẽ đưa hai người đi thăm thú khắp nơi. Lần trước đến còn chưa đi được Cố Cung nữa kìa.
- Tự bố mẹ khác đi, con không cần phải đi cùng. Bụng đã to đến thế kia thì đừng có đi lại khắp nơi.
Nghĩ đến việc sắp được lên chức ông bà ngoại, ông Giản trước giờ vốn trầm mặc ít nói cũng hiếm có dịp nở nụ cười.
Căn nhà mà họ đang sống rất rộng, ông bà Giản vốn là những người ưa thích sạch sẽ. Họ đến đây rồi, cô giúp việc cũng liền xin nghỉ trước mấy hôm.
Buổi tối, Thẩm Tây Thừa cũng như mọi ngày, mát xa đôi chân bị phù nước cho Nhân Nhân, làm bộ như vô ý nói:
- Ngày Tết anh sẽ không sắp xếp để hai