Thẩm Danh Thắng hễ có thời gian rảnh là lại đến Trung tâm hậu sản. Trong lúc Thẩm Tây Thừa còn chưa quay về, ông đã đến đây, đi cùng ông còn có bác trai cả của Tây Thừa.
Đây là lần hiếm hoi họ đi cùng nhau, ai cũng biết hai anh em nhà họ lúc đầu vì muốn đoạt quyền mà đấu đá với nhau rất kịch liệt. Thực ra theo quan sát Giản Nhân Nhân thì bác cả bản chất vốn là một người hiền lành, mỗi lần cãi nhau đều không thẳng nổi Thẩm Danh Thắng, nhưng lần nào cũng đều rất thích tìm cớ để cãi nhau. Cô mạnh dạn suy đoán là bác cả nhà Họ Thẩm chỉ đơn thuần là cuộc sống quá nhạt nhẽo thế nên mới muốn kiếm chuyện cho ồn ào thôi. Mỗi lần cãi nhau xong, cho dù là có thua nhưng mỗi lần bác cả ra về, cô để ý thấy tinh thần ông đã phấn chấn lên rất nhiều.
Có lẽ, đối với bác cả mà nói, được kiếm chuyện cãi nhau với Thẩm Danh Thắng chính là thú vui của ông ấy.
Mặc Mặc bây giờ đã thức giấc. Tuy y tá đã nói thằng bé hiện tại không thể nhìn rõ được ai, nhưng Giản Nhân Nhân vẫn cảm thấy thằng bé nhà cô rất nhanh nhậy, mỗi ngày tỉnh dậy đều mở to mắt gắng sức nhìn. Mặc dù không ai biết được cậu nhóc đang nhìn cái gì hoặc là có nhìn được rõ không.
Bà Giản và bà Thẩm đã ra ngoài mua đồ ăn, vậy là căn phòng trở thành địa bàn của bác cả và Thẩm Danh Thắng.
Mặc Mặc thích được khác ôm, cũng thích được người khác vuốt tóc, nhưng thích nhất vẫn là được vuốt ve cái cằm chắc nịch của cậu bé.
- Đứa bé này càng lớn càng nghịch ngợm hơn rồi. Mặc Mặc, có nhận ra ông không, ông là ông lớn đây.
Bác cả lấy cái trống lắc lắc qua lắc lại trước mặt thằng bé, nở nụ cười rất hiền từ.
Giản Nhân Nhân phát hiện, tính cách của bác cả cũng thật kỳ lạ.
Mặc dù những năm trước ông đấu đá với Thẩm Danh Thắng đến mức long trời lở đất nhưng Nhân Nhân vẫn có thể nhận ra là ông thực lòng thích Mặc Mặc.
Mỗi lần đến ông đều mang theo rất nhiều đồ chơi và cũng rất thích bế Mặc Mặc.
- Nó chỉ nhận ra ông nội, không nhận ông lớn rồi.
Thẩm Danh Thắng cười chế giễu, nhưng ông cũng tiến lại nhìn thằng cháu đích tôn bảo bối của gia đình:
- Thực sự tôi chưa nhìn thấy đứa bé nào xinh đẹp hơn thằng nhóc này cả, tôi còn nhớ tiểu Mặc* nhà anh lúc mới sinh ra xấu chết đi được, nhăn nheo hết cả vào, da lại không trắng. Anh nhìn xem đứa cháu của tôi, vừa mới sinh ra đã trắng như cục bột, da lại không bị nhăn nheo, mắt lại to đến thế kia nữa.
*Chữ mặc này là yên tĩnh, khác với tên của bé Mặc nhà Nhân Nhân.
Những lời này bác cả không thích nghe một chút nào.
Vâng, thì là Mặc Mặc rất xinh, nhưng ông cũng đừng chà đạp lên Tiểu Mặc nhà chúng tôi chứ.
Nâng một đứa, dìm một đứa, không hiểu là cái lí lẽ gì !
- Tiểu Mặc nhà chúng tôi xấu lắm sao? Nực cười, đúng là nó không đẹp bằng Mặc Mặc, nhưng vẫn còn đẹp chán so với chú hồi nhỏ. Chú ngày bé gầy như con khỉ con ý, mãi cho đến hơn hai tuổi mới biết nói chuyện, lúc đó tôi còn tưởng là chú có vấn đề.
- Anh đúng là chuyện nọ xọ chuyện kia mà. Tôi nói cháu tôi, anh lại xỏ xiên đến tôi. Còn nữa, anh cũng đâu hơn tôi có mấy tuổi, với cái trí nhớ này của anh nhớ được mới là lạ! Còn nói tôi có vấn đề. Hôm nay tôi ghi nhớ những lời này, Tiểu Mặc nhà anh về sau mà thông minh hơn Mặc Mặc nhà tôi, tôi sẽ đem lễ đến tận nhà xin lỗi!
Giản Nhân Nhân khẽ ho một tiếng, có chút khó xử.
Cô chỉ là muốn nhắc nhở họ một chút, ở đây còn có các bậc tiền bối, tuy là cũng có người chỉ biết uống sữa rồi đi ngủ, không nghe được gì hết...
Thẩm Danh Thắng và bác cả liếc nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự ganh tức trong mắt đối phương.
- Mặc Mặc, chúng ta mặc kệ người ngoài, nào! Ông nội chụp cho cháu kiểu ảnh, ngày mai sẽ đem rửa ra để mọi người đều nhìn thấy cháu ông đẹp đến thế nào!
Thẩm Danh Thắng bây giờ đã nghỉ hưu rồi, ngoài việc chụp hình đáng yêu cho cháu, ông còn đặc biệt mua thêm cái máy ảnh cơ. Mỗi lần đến đều chụp thật nhiều thật nhiều những bức ảnh sau đó mới mãn nguyện rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Tây Thừa quay về rồi, Giản Nhân Nhân mới đưa ánh mắt cầu cứu anh.
Thẩm Tây Thừa hiểu ra ngay. Anh đã quá hiểu tính cách của bố và bác cả. Hai người này lúc nhỏ đối với nhau rất tốt, cho đến khi lớn lên thì bắt đầu tranh giành nhau, khó khăn lắm mới dĩ hòa vi quý được. Aau cùng hai người họ không còn gì tranh giành nữa, cứ tưởng rằng họ sẽ sống hòa thuận. Ngờ đâu là vẫn cứ tranh cãi nhau thế này. Hẹn nhau đi câu cá, ai câu được nhiều cá hơn thì có quyền khoe khoang nhiều hơn, người khác đều gọi là lão tiểu, ý chỉ là càng già lại càng giống trẻ con, quả không sai mà.
Sau khi đã tiễn Thẩm Danh Thắng và bác cả vẫn đang không nỡ ra về, căn phòng mới như khôi phục lại được vẻ yên tĩnh.
Giản Nhân Nhân một tay bế em bé, một tay lướt weibo, bây giờ cô hoàn toàn có thể hai tay hai việc được rồi.
- Đừng nghịch điện thoại nữa, không tốt cho mắt đâu.
Giọng nói trầm ổn này suýt làm cô giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tây Thừa. Anh đã thay xong bộ quần áo mặc nhà, cũng đã tháo cặp kính gọng vàng ra, trông trẻ ra không ít.
- Em vừa mới đọc được weibo của Tống Thần, hôm nay là sinh nhật anh ấy à?
- Ừm.
Tống Thần quả không hổ là người nổi tiếng trên mạng, một ngày anh ta có thể đăng được đến mười bài, mỗi ngày đều như vậy.
Giản Nhân Nhân luôn cảm thấy, không có người nào chặn anh ta lại đã là may mắn lắm rồi, giống như cô vậy.
- Hay thật đấy, tiệc sinh nhật của anh ta chắc chắn sẽ rất linh đình, em mới chỉ xem mấy cái video mà anh ta đăng lên đã thấy rất muốn đi rồi.
Giản Nhân Nhân tỏ vẻ tiếc nuối. Thực ra thì em bé cũng đã đầy tháng rồi, chỉ có điều là bà Giản vẫn cứ không cho cô ra ngoài, nói phải đủ bốn mươi hai ngày mới hết kỳ ở cữ...
Thẩm Tây Thừa nhẹ nhàng nhắc nhở cô:
- Tiệc sinh nhật của cậu ta trước giờ đều rất xa hoa sa đọa.
Giản Nhân Nhân ,mắt như sáng lên nhưng lại chán chường nói:
- Chắc chắn là sẽ rất thú vị, nhưng mà mẹ bây giờ không cho e ra ngoài, đúng là buồn chết đi được.
Chỉ có những người thực sự phải trải qua tháng ngày ở cữ mới biết hiểu là buồn biết bao. Cô nằm ở trung tâm hậu sản này còn đỡ, nếu thật sự mà phải áp dụng mấy trò kiêng kỵ cổ đại như là không được tắm gội, không được đặt chân xuống đất kia chắc là cô khóc không ra nước mắt mất.
- Chẳng có gì là thú vị cả.
Thẩm Tây Thừa