Mang con ra ngoài là đương nhiên phải xách theo túi nhỏ túi lớn, trên xe cũng đã sớm đặt thêm chiếc nôi em bé rồi.
Nôi em bé quay lưng lại với ghế thường, bé nhỏ Thẩm Viễn Mặc cũng không phải là lần đầu được ngồi chiếc xe nôi này nhưng thằng bé vô cùng phấn khởi.
Lúc này Giản Nhân Nhân mới có thời gian gọi điện cho Thẩm Tây Thừa, nhưng chợt nhớ ra lúc nãy anh ấy cúp máy bảo có cuộc họp nên chắc không tiện nhận điện thoại. Nghĩ đến đó, cô đổi sang nhắn tin trên Wechat: “Lúc em đi, Mặc Mặc nhìn thấy nên cứ đòi đi theo, anh cũng biết con bám người mà. Em thấy thời tiết hôm nay khá tốt nên dẫn con đi cùng một chuyến.”
Sau khi gửi, cô chuẩn bị nhắn thêm một icon qua, icon của cô nhiều đến nỗi người nổi tiếng trên mạng như Tống Thần còn thèm muốn! Về điểm này cô rất tự hào.
Nào ngờ đồng chí Thẩm Viễn Mặc bỗng nhiên đánh cô một cái, chắc là muốn gọi cô, tay cô trượt một phát, gửi một cái icon khác.
Thẩm Tây Thừa vẫn chưa họp, lúc nhận được tin nhắn của Giản Nhân Nhân anh đang chuẩn bị trả lời, nào ngờ cô ngay lập tức lại gửi thêm một tin khác, là một icon – Tiểu bảo bảo của anh đang đợi anh trả lời tin nhắn đó.jpg
Anh bật cười.
Giản Nhân Nhân vội gửi thêm một tin nhắn: “Lỡ tay…”
Cô cũng không biết anh có tin hay không nữa.
Thẩm Tây Thừa: “Ừ, anh biết rồi.”
Giản Nhân Nhân vẫn chưa yên tâm, anh lại gửi thêm một tin: “Tiểu bảo bảo của anh.”
Rõ ràng là người đã có con rồi mà khi nhìn thấy tin nhắn Wechat này, hai tai cô lập tức đỏ ửng, cảm thấy nóng bừng.
Giản Nhân Nhân thẹn quá hóa giận, nói với gương mặt đang cười ngây thơ vô tội của Mặc Mặc:
- Đều tại con cả.
Hiện tại Mặc Mặc nghe vẫn chưa hiểu, thằng bé thấy mẹ đang nói chuyện với mình liền cười lên, để lộ hàng nứu trắng tươi, tất nhiên nước bọt cũng theo đó mà chảy xuống.
- Con còn cười à. – Giản Nhân Nhân thấy thằng bé dễ thương quá, không nhịn được lại ôm chặt, trán kề trán, ngửi mùi sữa thoang thoảng trên người thằng bé. – Được rồi, chúng ta đi tìm ba ăn cơm trưa thôi, thích không nào?
Trước đây lúc chưa làm mẹ, cô nghĩ rằng con cái là trách nhiệm của cuộc sống, giờ đây ngắm nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu, cô lại nghĩ cậu bé chính là động lực của mình.
Bây giờ phong trào mùa du lịch cũng dần kết thúc rồi, đường đi cũng không tắc nghẽn như trước.
Suốt đường đi đến Thẩm Thị đều không có trở ngại nào. Thẩm Thị nằm ở một khu vực rất sầm uất, có nhiều nhà cao tầng. Đến bãi đỗ xe, tài xế Triệu giúp cô lấy chiếc xe em bé ra, cả túi của mẹ nữa. Giản Nhân Nhân vừa bế Mặc Mặc bước ra khỏi xe, một người đàn ông mặc vest mang giày da lập tức bước đến, nói một cách vô cùng cung kính:
- Thẩm phu nhân, tôi là trợ lý Giang, giám đốc Thẩm bảo tôi đến đón cô.
Giản Nhân Nhân cảm thấy người này thật sự trông rất quen, bèn hỏi:
- Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?
Sắc mặt trợ lý Giang rất lúng túng:
- Ở Hoàng Điếm năm ngoái…
Giản Nhân Nhân tức thì nhớ lại, đó là lần thứ hai cô gặp Thẩm Tây Thừa, chính là người trợ lý này đi tìm cô. Đây là công sức cả năm, nghĩ lại tâm tình lúc ấy thật sự có cảm giác mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian.
Cậu ấy nhìn cục thịt cô đang ôm trong lòng, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Do em bé Thẩm Viễn Mặc lúc này đang dùng nước bọt thổi bong bóng với cậu, một động tác có độ khó cao thế này mà thằng bé bốn tháng tuổi làm sao lại biết làm cơ chứ! Quả nhiên là con trai của tổng giám đốc Thẩm, không tầm thường chút nào.
Giản Nhân Nhân vội đặt Mặc Mặc vào chiếc xe nôi, che thằng bé lại. Ít nhất người khác nhìn vào chỉ thấy cặp đùi béo múp míp chứ không thấy dáng Mặc Mặc.
Bãi đỗ xe có thang máy chuyên dụng nhưng hôm nay có chút trục trặc, chỉ có thể đi thang máy trên lầu một. Vì thế trợ lý Giang đón lấy cái túi mami, Giản Nhân Nhân thì đẩy xe nôi vào thang máy, còn tài xế Triệu thì đợi ở bãi đỗ xe.
Vị trí trước mắt thì trợ lý Giang chỉ thấy Giản Nhân Nhân một lần, vì trước nay cô không đến công ty, cậu là trợ lý cũng không thể đến nhà riêng của sếp. Nhưng anh thấy Giản Nhân Nhân trông không giống một người đã sinh con, bây giờ nhìn còn đẹp hơn trước đây nữa.
Lúc này vẫn còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ tan làm, lầu một là quầy tiếp tân cùng với một số đồng nghiệp đến để kí tên. Vốn dĩ họ cũng không để ý đến trợ lý Giang bước ra từ thang máy, chỉ khi Giản Nhân Nhân đẩy chiếc xe nôi bước ra, ánh mắt của từng người một lần lượt dừng lại ở chỗ cô.
Trước đây Giản Nhân Nhân đã từng lên sân khấu diễn kịch nên bây giờ có thể thản nhiên tiếp nhận sự chú ý này.
- Mời đi bên này.
Trợ lý Giang ân cần đưa cô đến chỗ thang máy chuyên dụng.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, những nhân viên vốn đang sững sờ lấy lại tinh thần, không tự chủ mà họp lại với nhau bàn tán.
“Trước giờ tôi chưa từng thấy trợ lý Giang ân cần như vậy bao giờ!”
“Lúc trước có nghe nói giám đốc Thẩm đã kết hôn rồi, nhưng do vợ anh ấy có thai nên đã dời ngày cưới, người lúc nãy có lẽ nào chính là vợ của giám đốc, là Thẩm phu nhân không? Cô ấy còn đẩy xe nôi nữa, vậy trên xe chắc chắn là cục cưng của giám đốc Thẩm chúng ta rồi!” Nữ nhân viên phát hiện ra điều này càng nói càng xúc động.
“Lúc trước tôi vẫn còn thắc mắc rằng điều kiện của giám đốc Thẩm tốt như thế mà sao lại không có bạn gái, bây giờ thì tôi biết rồi, so sánh với Thẩm phu nhân thì những người phụ nữ khác chỉ là phấn son tầm thường thôi.” Cô gái đứng trước quầy đẩy gọng kính vừa nói.
Lời nói ra tuy rất khó nghe nhưng những đồng nghiệp nữ khác không phản ứng gì.
Thẩm Tây Thừa chính là nam thần trong lòng họ, nam thần cưới vợ sinh con thì nhất định phải đau lòng rồi. Nhưng giờ đây nhìn thấy Thẩm phu nhân, bọn họ nghĩ… còn gato cái khỉ gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhân Nhân đến Thẩm Thị. Thực ra khi thực tập vào năm tư