Cho dù là mẹ đẻ hay là mẹ vợ, bà Giản đều rất ngại đề cập đến vấn đề riêng tư này với con gái hay là con rể.
Ở cái tuổi của bà, ngoài việc hướng dẫn con gái cách dùng băng vệ sinh thế nào, hay là trong kì kinh nguyệt cần chú ý những gì, trong mảng giáo dục giới tính này, bà nói nhiều nhất vẫn là chuyện trước khi kết hôn thì đừng làm chuyện xấu. Còn trước nay chưa từng nghiêm túc nói với con gái về những chuyện ngoài lề khác. Bà tất nhiên là sẽ không tiện hỏi. Với Thẩm Tây Thừa thì lại càng không phải nói, có kề dao ngay sát cổ bà, bà cũng sẽ tuyệt nhiên không mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn biết đem chuyện này ra nói với bà Thẩm để hai người họ cùng phân tích xem.
Bà Thẩm nghe thấy bà nói vậy, lúc đầu cũng không rõ là ý gì phải một lúc sau mới có phản ứng, khuôn mặt bà hồ nghi:
- Cái này...chắc không phải chứ?
Tuy là trước lúc kết hôn, bà cũng đã cảm thấy là giữa hai đứa nó như thiếu đi tình cảm ngọt ngào nên có giữa hai vợ chồng. Nhưng trong khoảng thời gian này, bà có thể nhìn được ra là hai đứa này thực sự đều có tình cảm với đối phương, vậy thì sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?
Đừng nói là bà Giản, đến cả bà Thẩm cũng phải kinh ngạc, thêm nữa là có phần không dám tin.
Hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt. Người giúp việc hôm nay cũng đã về nhà, bảo mẫu cũng đã đi ngủ từ sớm, phòng bà ta cách phòng của bà cũng khá xa, bà Giản mới yên tâm mạnh dạn nói :
- Ngày nào tôi cũng ở cạnh hai đứa nó, cái này trong lòng tôi cũng đã có dự tính cả. Vốn cứ tưởng là để Mặc Mặc ngủ cùng tôi thì tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn, nhưng hôm nay Tây Thừa lại đến thẳng thư phòng, nói là bận công việc. Có bận đến mấy thì cũng phải về phòng ngủ chứ. Tôi thực sự thấy e ngại. Mẹ Tây Thừa à, tôi và bà thân thiết nhau nên tôi mới mặt dày nói những lời không phải này. Bà và tôi đều là phụ nữ thì chắc cũng đã rõ, giữa hai vợ chồng...cũng nên có những thân mật cần thiết thì tình tình cảm mới tốt lên được. Còn nếu mà không có những tiếp xúc thân mật sẽ rất dễ nảy sinh vấn đề, đặc biệt là ở thời điểm này.
Bà Thẩm vô cùng đồng tình với những lời của bà Giản.
Mỗi người đều cần có dục vọng của bản thân, cho dù là có tình yêu chân thực đi chăng nữa, nhưng đều là người phàm tục, ăn ngũ cốc cơm gạo mà thành. Trong chuyện vợ chồng, cấm kỵ nhất chính là đời sống sinh hoạt không thuận lợi, rất dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Có thể là lúc đầu còn tốt nhưng thời gian về lâu dài e là sẽ không cách nào cứu vãn được.
- Tây Thừa đúng thật là không ra gì, sao nó có thể ra thư phòng ngủ được chứ. Tôi sẽ tìm cơ hội để nói lại với nó !
Bà Thẩm cũng thấy là vấn đề này rất nghiêm trọng, nhất định phải liệt vào danh sách đầu, thận trọng xử lí.
Bà Giản than thở:
- Tôi thực sự là nẫu hết cả ruột gan với hai đứa trẻ này. Mẹ Tây Thừa à, chúng ta quản chuyện này thì không ra gì, nhưng cũng đâu thể cứ giương mắt ra nhìn hai đứa nó như vậy được. Chúng ta ra mặt nói trực tiếp chưa chắc bọn trẻ đã nghe theo. Tôi nghĩ hay mà mấy hôm nay thời tiết đẹp, Mặc Mặc thì đã uống sữa ngoài. Hay là chúng ta đưa thằng bé ra ngoài chơi mấy hôm, để hai đứa nó có không gian riêng?
Thực ra thì bà cũng đâu có mặt mũi nào bảo bà Thẩm đi hỏi thăm chuyện kia của con trai và con dâu.
Dù sao thì tính cách của hai bà cũng chưa đến mức cởi mở lắm, nói với những đứa nhỏ về mấy chuyện tế nhị này vẫn thấy vô cùng áp lực.
- Cách này của bà hay đấy. Bà Giản à, cũng vừa hay mấy người họ hàng bên bà vẫn chưa được gặp Mặc Mặc nhà chúng ta phải không? Tôi thấy là không khí bên đó rất trong lành, nguồn nước cũng tốt. Hay là thế này đi, tôi cùng với bà về đó chơi mấy ngày, để cho mọi người trong nhà có cơ hội gặp mặt thằng bé...
Bà Thẩm ngừng lại giây lát:
- Cũng vừa hay bố của Nhân Nhân vẫn đang đi làm ở quê, cũng đã lâu rồi chưa được gặp cháu ngoại, chắc có lẽ trong lòng cũng nhớ lắm. Còn mấy chuyện vụn vặt ở hôn lễ thì đều đã có người lo rồi, tôi cũng an tâm mà thảnh thơi mấy ngày.
Bây giờ mối quan hệ giữa hai bà thông gia rất tốt đẹp, bà Thẩm cho dù có qua nhà bà Giản ở mấy ngày cũng không có vấn đề gì.
Bà Giản lại một lần nữa cảm khái trong lòng, Thẩm phu nhân này cũng thật là khéo léo, biết cách ứng xử mà. Nói những lời này đúng với những gì trong tâm khảm bà đang suy nghĩ. Ông bà nội và ông bà ngoại của Nhân Nhân sớm cũng đã muốn dành thời gian đến Đế Đô thăm cháu, nhưng người già tuổi đã cao, không chịu được quãng đường tàu xe, quả thực là bà muốn đưa thằng cháu ngoại về quê để gặp gỡ họ hàng. Chỉ có điều là những lời này bà bây giờ chưa tiện đề cập đến, nghe được lời đề nghị của bà Thẩm, bà Giản thấy trong lòng nhẹ nhõm biết bao.
Cứ như thế, hai người phụ nữ đã bàn bạc xong. Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai đặt vé, thu dọn hành lý, ngày kia sẽ xuất phát đi ngay!
Nhân thể cũng để bảo mẫu và cô giúp việc nghỉ ngơi mấy ngày, thời gian này họ chăm sóc thằng bé cũng đã đủ mệt rồi.
Để Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân hưởng thụ thế giới riêng hai người.
Mới sáng sớm ngày hôm sau bà Giản đã bắt đầu thu dọn hành lý. Thực ra bản thân bà chỉ cần mang theo bộ quần áo để thay giặt là được rồi, chủ yếu vẫn là Mặc Mặc, lo cho ông nhóc này đi xa một chuyến mà còn hơn cả dọn nhà nữa.
Phải đem theo hai bình sữa bột, một bình chưa chắc đã đủ. Không giống như những đứa trẻ khác bú sữa mẹ, từ bốn tháng hơn Mặc Mặc đã ăn sữa ngoài rồi. Hai hộp sữa bột này đã chiếm không ít vị trí, đấy là còn chưa nói đến đồ chơi và bỉm của thằng bé. Cả quần áo nữa, chắc thu dọn cũng phải mất cả buổi ấy chứ.
Buổi chiều lúc Giản Nhân Nhân quay về thì nhìn thấy trong phòng khách la liệt túi lớn túi bé. Mặc Mặc đang bò trên sofa tập ngẩng đầu, thằng bé bây giờ trông y như con rùa đang mang bên mình cái mai nặng nhọc vậy, muốn trở mình nhưng lại không hoàn toàn biết, trông cái dáng vẻ nặng nề của nó mà thấy thật buồn cười.
Cô bước đến bế thằng bé lên, thơm lên bàn tay bụ bẫm của bé con:
-Nhớ con chết đi được, hôm nay ở nhà có ngoan không?
Cái đầu của Mặc Mặc dựa vào vai mẹ nó, cất tiếng oa oa. Không ai biết là nó đang nói gì, nếu như trong nhà mà có thêm một bạn nhỏ tầm này nữa, có lẽ là hai bên đã hiểu được ngôn ngữ của đối phương là gì rồi.
Thằng bé thích nắm tay thành quả đấm, nắm rất chặt. Thẩm Danh Thắng đã nói không chỉ một lần là thằng bé này sau này nhất định sẽ rất biết giữ của, cho dù người khác nói tay của đứa trẻ mới sinh nắm vào