Trong suy nghĩ của Thẩm phu nhân thì hôn lễ càng ngày càng đến gần, những chuyện vặt vãnh của đám cưới quả thật là rất nhiều, ngay cả người khéo léo như bà cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay Thẩm phu nhân gọi thợ may nổi tiếng nhất đến, đưa cậu ấy đến nhà Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân.
Một mặt bà muốn Giản Nhân Nhân mau chóng may một bộ sườn xám, mặt khác cũng muốn thằng cháu bảo bối Mặc Mặc may một bộ vest đen.
Trong hôn lễ này, với vai trò là con trai của cô dâu chú rể, Mặc Mặc đương nhiên phải tham dự trong trang phục lộng lẫy rồi.
Tuy rằng giữa tháng mười này thằng bé mới được nửa tuổi…
Giản Nhân Nhân ôm Mặc Mặc, mỉm cười gật đầu với nhà thiết kế, lại nói:
- Mẹ à, Mặc Mặc bây giờ vẫn còn nhỏ, con sợ thằng bé mặc sẽ không thoải mái.
- Không có đâu, chỉ toàn dùng chất liệu mềm mại nhất thôi. Nếu không phải thằng bé còn quá nhỏ thì mẹ đã cho nó làm người đưa nhẫn rồi. Buổi lễ quan trọng thế này, tất nhiên phải ăn mặc thật đẹp chứ.
Giản Nhân Nhân thấy Thẩm phu nhân kiên trì quá nên không nói gì nữa.
Cô tin rằng dưới những yêu cầu cao của bà Thẩm, bộ đồ vest này mặc vào nhất định sẽ rất thoải mái. Nhưng vấn đề là đến lúc đó Mặc Mặc mới được nửa tuổi, phải quấn khăn lau nước bọt quanh bộ vest đẹp cũng không hay lắm. Nếu không có cái khăn đó, bộ vest bị thấm nước bọt lại càng không phù hợp.
Vốn dĩ Thẩm phu nhân muốn làm từ trước nhưng bảo bảo lớn nhanh quá. Một bộ đồ mới chỉ mặc được vài lần rồi thôi, cái này đến trước đám cưới nửa tháng sẽ chật lại, làm to ra một chút đến lúc đó mới mặc vừa.
Đây là bộ vest đầu tiên của Thẩm Viễn Mặc đáng yêu từ khi sinh ra đến nay.
Thợ may làm bộ vest này rất cẩn thận, áo sơ mi, áo gile và áo khoác ngoài. Đến lúc đó phải đặt vài cây bút vào túi áo hoặc một cái đồng hồ bỏ túi. Đáng tiếc là khi được nửa tuổi, Mặc Mặc chỉ có thể mang vớ. Tất nhiên Thẩm phu nhân đã cho người làm một đôi giày nhỏ thoải mái nhất cho Mặc Mặc. Tuy không nhất định sẽ mang vừa, Giản Nhân Nhân quan sát đôi giày bé bằng lòng bàn tay đó, cảm thấy hết sức dễ thương.
Mặc Mặc rất biết nghe lời hiểu chuyện để thợ may đo kích thước, Giản Nhân Nhân đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ đáng yêu của con trai cô khi mặc vest rồi.
Có điều là, tổng tài bá đạo có khăn lau nước bọt quấn quanh bộ vest cùng với tã lót ư?
Giản Nhân Nhân tính sơ qua, đám cưới hôm đó, ngoài váy cưới ra, ít nhất cô cũng phải thay bốn bộ đồ, thảo nào bà Thẩm bảo đây là hôn lễ có quy mô lớn nhất thế kỉ.
Đồ kính rượu phải tìm thợ may thêu từng đường kim mũi chỉ, còn hai bộ đồ nhỏ để mặc trong bữa tiệc. Hôm nay làm bộ sườn xám cũng là để mặc cho đến bữa tiệc tối.
Hình như Thẩm Tây Thừa chỉ có hai bộ đồ, một bộ vest và một bộ trường bào kính rượu để phối hợp với cô.
Một Giản Nhân Nhân vốn không trông mong đám cưới này đến thế, bất tri bất giác lại đang đếm ngược đến ngày quan trọng ấy.
Hôm nay Giản Nhân Nhân chưa về đến nhà đã nhận được tin nhắn Wechat từ Thanh Minh.
Cả năm nay cô vừa có thai vừa phải sinh con, có rất ít thời gian nói chuyện với Thanh Minh, nhưng cứ đến dịp lễ tết đều sẽ nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh. Tính ra thì Thanh Minh có thể nói là người đầu tiên kết bạn với cô khi cô đến thế giới này. Anh luôn xuất hiện vào lúc cô bất lực nhất, mang đến động lực và dũng khí cực kì to lớn cho cô, trong lòng cô rất cảm kích anh.
Thanh Minh nhắn trong Wechat, trụ trì bị ung thư ống mật, người trong chùa gom tiền lại nhờ anh đưa đi chữa trị, nhưng bệnh viện Đế Đô phải đăng kí lấy số và xếp hàng mất rất nhiều thời gian, bọn họ không có người quen ở đó cũng không biết chuyên gia nào về ung thư ống mật nên muốn nhờ Giản Nhân Nhân xem có người quen không.
Anh cân nhắc từng câu chữ, cuối cùng còn cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Anh biết em cũng làm việc ở Đế Đô, cuộc sống cũng không nhẹ nhàng, nếu như không có người quen cũng không sao cả.”
Thanh Minh mà Giản Nhân Nhân biết, đơn thuần lương thiện, nói là được thiên hạ ghi trong tim cũng không nói quá. Cô hiểu rằng nếu không phải là không còn cách nào khác thì Thanh Minh sẽ không nhờ đến cô đâu. Cuộc sống của Thanh Minh rất đơn giản, bình thường sống trong chùa, xem như khách hành hương, bọn họ cũng không tiện đi tìm, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến cuộc sống thế tục.
Đối với Thanh Minh, trụ trì không phải cha anh nhưng còn hơn cả cha anh nữa.
Đừng nói là Thanh Minh, đến Giản Nhân Nhân nghe nói trụ trì bị ung thư cô cũng rất buồn phiền.
Nguyên chủ và trụ trì không hay qua lại nhưng cô thì có, từ nhỏ đã thường xuyên đi chùa với bà, lại còn được trụ trì cho kẹo ăn, cười híp mắt lại, hiền từ biết bao.
Cô từng nghe bà nói, trụ trì là nửa đường xuất gia, trong nhà ông vốn có một căn hộ, trong một lần động đất liền quyên tặng căn hộ đó cho dân gặp nạn. Người tốt như thế tại sao lại bị ung thư chứ? Trong năm nay cũng có vài người tốt có ý muốn quyên góp tiền mua nhà cho người khác mà. Cái đó là rất rất ít, đã làm việc tốt việc lớn như thế, tại sao vẫn không thoát được sự dày vò của bệnh tật cơ chứ?
Giản Nhân Nhân lập tức gọi điện cho Thanh Minh, một lúc sau anh mới nhấc máy, giọng nói kiệt sức của anh truyền qua điện thoại:
- Có phải thí chủ Nhân Nhân không? Tôi là Thanh Minh đây.
- Bây giờ các anh đã đến Đế Đô chưa? – Giản Nhân Nhân vội hỏi.
- Rồi, anh và hai đại sư huynh đang chăm sóc. – Thanh Minh dừng một lúc rồi nói. - Nhưng không cần phải lo lắng đâu, anh nghĩ… chắc là không có vấn đề gì.
Câu nói này của anh không biết là để an ủi cô hay an