Thời gian gần đây Giản Nhân Nhân rất bận rộn, một mặt lo chuẩn bị hôn lễ, mặt khác phải đi quảng bá phim “Truy Chiến” trên cả nước nữa.
Buổi quảng bá đầu tiên vốn ở Thượng Hải nhưng cô đã bỏ qua rồi. May rằng lần đó mục đích của mọi người là về Hà Húc Trạch và vai nam thứ Tống Kính Tùng, không liên quan gì đến cô cả. Cô phải thừa nhận một điều, cô chẳng có một fan hâm mộ nào, đoán rằng đến lúc đó không ai làm bảng hiệu tên cô dưới khán đài. Nói chung thì cô có mặt cũng được không có cũng chẳng sao.
Kể cả như vậy thì lần tuyên truyền này cô nhất định phải đi. Dù sao cô cũng diễn vai nữ chính, nếu bị tưởng rằng cô đang thể hiện mình là người nổi tiếng thì không hay cho lắm. Hơn nữa diễn viên chính kiêm đạo diễn Hà Húc Trạch là ảnh đế có địa vị quan trọng trong ngành giải trí, không đi sẽ đắc tội lớn với người ta.
Giản Nhân Nhân ngồi trên giường, còn Mặc Mặc không mặc quần ở bên cạnh. Cậu nhóc đang làm động tác có mức độ khó cao đó là gặm bàn chân mình.
Mặc Mặc lúc này mặc một chiếc áo ba lỗ, bên dưới lại không quấn tã lót, trần trùng trục. Bây giờ là thời gian thằng bé đang suy nghĩ, nó chẳng thèm quan tâm đến ai cả, chỉ chăm chăm vừa lầm bầm vừa gặm chân. Nếu ngăn cu cậu lại, cậu ta sẽ nổi cáu khiến ai cũng phải sợ.
Thẩm Tây Thừa ngồi cạnh giường, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm. Tuy đệm trên giường không thấm nước nhưng anh vẫn sợ tên nhóc lại sẽ tè ra giường.
Giản Nhân Nhân thật sự không nỡ đi quay video chút nào:
- Hai ngày nữa em phải đi tuyên truyền rồi, tận hai ngày liền không được gặp nhóc con.
- Sau này có thể em sẽ phải ra nước ngoài quay phim nhiều đấy, hễ đi cũng phải nửa tháng thậm chí còn lâu hơn. Cũng nên làm quen dần đi.
Thẩm Tây Thừa chỉ vào cái mông trần của con:
- Không mặc tã cho thằng bé thật à?
Giản Nhân Nhân lắc lắc đầu:
- Mẹ em bảo phải để cho thông thoáng, nếu không sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.
Thật ra khi là con gái, cô cũng có thể hiểu được. Cảm giác bé con phải quấn tã cả ngày chẳng khác khi thời tiết nóng bức mà còn trúng ngày đèn đỏ cả.
- Em hơi lo lắng một chút về đợt tuyên truyền này… - Cô không biết phải nói với ai.
Thẩm Tây Thừa ngạc nhiên:
- Em diễn kịch trên sân khấu cũng dần quen rồi, sao lại lo lắng về đợt tuyên truyền nhỏ như vậy?
Giản Nhân Nhân hơi xấu hổ, lườm anh một phát, nói nhỏ:
- Em không có fan…
Thì ra vấn đề nằm ở đây sao?
Thẩm Tây Thừa cho rằng chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề nữa.
- Hay để anh tìm cho em vài người đóng vai fan nhé? – Anh nêu ý kiến.
- Như vậy không phải giống như mua thủy quân sao? Vậy thì em không cần nữa. - Thoáng chốc Giản Nhân Nhân đã xốc lại tinh thần, chụp hình cậu con trai mũm mĩm đang tập trung mút gặm bàn chân. – Sau này cũng sẽ có fan thôi mà. Hơn nữa không ai chú ý đến em cũng tốt.
Sáng sớm ngày thứ ba, Giản Nhân Nhân và Tô Kiệt Khắc đến sân bay. Bây giờ cô không có fan, cho dù ở sân bay không đeo khẩu trang và kính thì cũng không ai để ý. Tuy nhiên Thẩm Tây Thừa lại cho hai vệ sĩ theo bảo vệ cô.
Giản Nhân Nhân vừa hạ cánh liền gọi điện báo Thẩm Tây Thừa là đã đến nơi bình an. Đợi khi sắp xếp xong phòng khách sạn, cô sẽ chụp hình mọi ngóc ngách ở đây cho anh xem.
*
Ông Giản và bà Giản không có thời gian chăm sóc Mặc Mặc nữa. Một số họ hàng đã đến, không dễ dàng gì lặn lội đường xa đến Đế Đô, nhất định họ sẽ muốn đi chơi một chuyến. Ông bà Giản cũng xem như là quen thuộc với Đế Đô rồi, họ nhập vai hướng dẫn viên rất tự nhiên.
Bây giờ Mặc Mặc đã có suy nghĩ của riêng mình, thằng bé không muốn ngủ với bảo mẫu nữa. Dù có chú chó lông vàng bạn thằng bé ở nhà, cu cậu cũng chỉ ở lại lâu nhất là một ngày. Thế nên Thẩm phu nhân đành đưa thằng bé về. May mà Thẩm Tây Thừa cũng được xem như một ông bố bỉm sữa đủ tiêu chuẩn, khi Giản Nhân Nhân không có nhà, anh có thể ru thằng bé ngủ mà không gặp vấn đề gì.
Tuy rằng Mặc Mặc biết tự giác ngủ trong nôi của mình, nhưng khi thằng bé đã không muốn ngủ thì một giây một phút cu cậu cũng còn lâu mới chịu ngồi trong nôi.
Phải nói rằng trong lòng Mặc Mặc, người cậu bé thích nhất là mẹ, sau đó là Thẩm Tây Thừa. Khi mẹ không có nhà thì thằng bé tự nhiên biết bám riết lấy bố.
Mặc dù Thẩm Tây Thừa còn công còn việc chưa giải quyết xong nhưng vẫn đưa bé cục mỡ vào phòng sách. Trong phòng sách mở máy điều hòa dễ chịu, trên sàn nhà lót một tấm thảm dày, Thẩm Tây Thừa trực tiếp đặt con xuống nền nhà, cho phép thằng bé tự do leo trèo lăn lê khắp nơi.
Mọi cạnh bàn trong biệt thự đều được các bảo mẫu bọc một miếng xốp, như thế Mặc Mặc sẽ không lo bị đụng đầu.
Hai bố con có thể xem như chung sống hài hòa. Dẫu sao Thẩm Tây Thừa lớn tuổi rồi mới có con. Còn với Thẩm Viễn Mặc, dẫu cho đây là người cha thứ hai thì giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.
Tuy Thẩm Tây Thừa đang làm việc nhưng thi thoảng vẫn dừng lại một lát để trông Mặc Mặc.
Mặc Mặc vừa mới trở thành một loài bò sát, thoáng chốc đã bò xuống dưới gầm bàn làm việc. Đôi tay thằng bé ôm lấy chân Thẩm Tây Thừa, cười khà khà với anh. Thằng nhóc cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác. Biết mẹ không có nhà nên nịnh nọt Thẩm Tây Thừa, muốn bố đưa đi chơi.
Thẩm Tây Thừa cúi xuống, ôm lấy nhóc con một cách vô cùng nhẹ nhàng rồi đặt thằng bé lên đùi mình.
Anh xoa xoa cái nọng cằm của Mặc Mặc, quả nhiên tên nhóc này bị giỡn đến nỗi cười khanh khách, nước miếng chảy cả ra.
- Mẹ con cứ vậy bỏ mặc chúng ta thế đấy. – Thẩm Tây Thừa thơm lên tóc con, trên người thằng bé luôn có một mùi hương rất dễ chịu.
Có lẽ Mặc Mặc nghe hiểu được từ “Mẹ”, thằng bé oa oa kêu lên, thậm chí còn vỗ tay, cả người lắc lư. Sau này thằng nhóc chắc chắn sẽ trở thành ông vua disco cho xem.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tây Thừa reo lên, là một lời mời chat video trên Wechat của Giản Nhân Nhân gửi đến. Anh bắt máy, một tay cầm điện thoại, tay kia đang ôm bé Mặc Mặc bụ bẫm.
- Mặc Mặc ơi Mặc Mặc, nhìn đây này, là mẹ đây!!