Vào thời điểm Mặc Mặc được mười tháng, cuối cùng Giản Nhân Nhân cũng nhận được bộ phim mới. Đối với cô mà nói, đây quả là một tin đáng mừng.
Đương nhiên cô cũng nghĩ đến việc Thẩm Tây Thừa có nhúng tay vào chuyện này hay không. Dù sao mấy ngày trước đây cô còn than thở với anh rằng chẳng có ai mời cô đóng phim cả. Kết quả la hôm nay Tô Kiệt Khắc đưa cô đi gặp đạo diễn.
Lúc cô nói câu này, Thẩm Tây Thừa đang làm việc trong thư phòng. Dù nghe thấy nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng trả lời:
- Không có.
- Thật không?
- Nếu anh trả Tô Kiệt Khắc nhiều tiền như thế mà anh ta không làm chuyện một người đại diện nên làm, chẳng phải anh lỗ lớn rồi sao?
Giản Nhân Nhân lập tức hiểu ra. Hoàn toàn chính xác! Những chuyện hỗ trợ lôi kéo tài nguyên đều là việc người đại diện nên làm. Chẳng lẽ Thẩm Tây Thừa trả nhiều tiền như thế chỉ để cho cô cưỡi ngựa chết thôi à? Hiển nhiên là không phải rồi. Thẩm Tây Thừa nhìn thế nào cũng không giống người chấp nhận chuyện làm ăn lỗ vốn.
Cô nhất thời hưng phấn. Một tay chống xuống bàn, liếc mắt đưa tình nhìn về phía anh.
- Anh tiêu nhiều tiền vì em như thế, em trả sao hết được.
Dù anh đang bận vẫn ung dung nhìn cô.
- Lấy thân báo đáp là được rồi.
Hai người chung chăn gối đã lâu nên quen thuộc lẫn nhau rồi, đương nhiên Giản Nhân Nhân sẽ không dễ xấu hổ như trước nữa. Cô còn lắc đầu giả vờ diễn.
- Em chỉ bán nghệ, không bán thân.
Đối với Thẩm Tây Thừa mà nói, anh rất thích Giản Nhân Nhân của bây giờ.
Cô thi thoảng sẽ tới phòng anh làm việc, nói chút chuyện ngoài lề. Nhiều lúc chia sẻ với anh một video hài thật buồn cười. Hoặc đôi khi sẽ ở lại đây cùng nhau cả một buổi trưa.
Anh thích cô thế này, cũng thích cuộc sống như vậy.
Anh đặt tài liệu trong tay xuống, thật ra cũng để giải lao một chút, đầy hứng thú nhìn cô rồi hỏi:
- Em có tài nghệ gì để bán?
- Cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông. Anh có thể tùy ý chọn.
- À? Rất muốn nhìn em múa thoát y đấy!
Giản Nhân Nhân mặc quần áo rộng rãi ở nhà, khi nghe thấy vậy bèn gật đầu cái rụp. Cầm cổ áo kéo xuống để lộ một bên bả vai:
- Thoát y như vậy được chưa?
Thẩm Tây Thừa dời ánh mắt, tiếp tục công việc:
- Em xem video học người ta một chút rồi nói tiếp.
Giản Nhân Nhân lại nhích tới gần, để anh thấy bờ vai nõn nà của mình.
- Chẳng lẽ không thấy mê hoặc chút nào sao?
- Không.
- À..
Giản Nhân Nhân mất hứng đi về.
Đợi đến khi cô ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Tây Thừa không nhịn được nhoẻn miệng cười. Bờ vai ấy không quyến rũ được anh, nhưng vẻ cúi đầu buồn bực của cô lại khiến anh cảm thấy rất thu hút.
…
Giản Nhân Nhân gần đây phải tăng cân để đóng phim mới.
Tôn Đạo là đạo diễn nổi danh, ông ta từng có nhiều tác phẩm tiêu biểu được đánh giá là phim điện ảnh kinh điển. Ông ta rất hài lòng về khí chất và ngoại hình của Giản Nhân Nhân, duy chỉ có dáng người là không thực vừa ý. Ông ta cho rằng nếu như Nhân Nhân béo lên một chút mới quyến rũ.
Tối hôm đó, sau khi trải qua cuộc ân ái, Thẩm Tây Thừa sờ lên da thịt mềm mại trên người cô càng thêm nõn nà tinh tế, anh không khỏi thở dài.
- Anh phát hiện ra Tôn Đạo quả nhiên rất hiểu đàn ông.
So với trước kia, cô tăng tầm bốn, năm cân. Nói chung là được chăm sóc tốt nên bây giờ làn da thêm phần trắng hồng mềm mịn.
Ánh mắt Giản Nhân Nhân mơ màng, trong vô thức khẽ ừm một tiếng.
Thẩm Tây Thừa mân mê da thịt như tơ như lụa của cô, trong lòng đầy thỏa mãn.
- Anh không thích em gầy như thế. Có da có thịt vẫn đẹp hơn.
Ít nhất là ôm thịt mềm rất dễ chịu.
Tôn Đạo là một đạo diễn rất biết cách lựa chọn diễn viên. Lại thêm Giản Nhân Nhân vốn đã có phong thái vừa ngây thơ thuần khiết, vừa quyến rũ trời sinh. Đây chính là điều đạo diễn thích nhất.
Hoa hồng đỏ khuyết thiếu một phần ngây thơ e lệ. Hoa hồng trắng nào có vẻ phong tình lay động lòng người. Nếu như có thể kết hợp khéo léo cả hai lại với nhau thì đó chắc chắn là cô gái có thể khiến vạn người say đắm.
Giản Nhân Nhân đã từng sinh con, lại thêm trong khoảng thời gian này cùng Thẩm Tây Thừa ân ái mặn nồng nên trên người cô thấm nhuần vẻ quyến rũ mị hoặc, khiến dung nhan càng thêm sắc sảo, xinh đẹp.
Trưởng thành vẫn giữ nét thiên chân, cùng lắm chỉ đến thế này được thôi.
Nhân vật cô đóng vai lần này cũng thế. Đó là một bộ phim báo thù. Cha của nữ chính vốn là một công nhân bốc vác, sau này bị quấn vào vòng quyền mưu giữa các quý tộc danh môn và trở thành kẻ hy sinh. Mười năm sau con gái duy nhất của ông trở về, mở ra thịnh yến pandora.
Chẳng khoa trương chút nào khi nói kịch bản này được xây dựng khiến Giản Nhân Nhân thích thú vô cùng.
Vào thời điểm theo học khóa lịch sử, cô đã yêu thích nhất là những vị mỹ nhân họa quốc ương dân trong mắt thế nhân rồi. Cô cảm thấy ở họ toát ra mị lực khiến người khác kinh ngạc.
Làm mỹ nhân dễ nhưng làm họa thủy rất khó.
Cô gái nào mà chẳng ôm giấc mộng đem đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay cơ chứ?
Tôn Đạo quả nhiên có mắt chọn lựa diễn viên lợi hại. Trong khoảng thời gian ngắn, Giản Nhân Nhân đứng trước ống kính như biến thành người khác. Trước kia cô còn hoài nghi, nhưng giờ nhìn thấy Tôn Đạo là cô đã tin rồi. Một đạo diễn tốt là người có thể để một diễn viên chưa có nhiều kỹ thuật diễn xuất phát huy được năng lực tốt nhất của bản thân. Kể cả tài nghệ điêu luyện cũng không ngoại lệ. Gặp được đạo diễn tốt là may mắn nhất. Gặp phải đạo diễn dở liền rước họa vào thân không lường trước được.
Giản Nhân Nhân mặc đồ ngủ có thắt đai, bên ngoài khoác áo choàng tơ mềm. Mái tóc tùy ý buộc lại. Trên tay cô đang nâng một chén rượu, hững hờ đung đưa, sau đó uống cạn một hơi, để lộ cần cổ thon dài.
Tôn Đạo nhìn hình ảnh Giản Nhân Nhân bên trong máy quay, trong lòng không khỏi khen ngợi.
Thật ra, Giản Nhân Nhân rất có thiên phú. Đó chính là kỹ thuật diễn xuất bình thường, nhưng vẫn có thể nâng tầm diễn xuất lên bởi vì cô có gương mặt