Lúc đầu bọn họ ra ngoài là để mở thẻ cho Mặc Mặc, nhưng cu cậu vốn là đứa nhóc láu cá, một khi đã sổ lồng thì làm gì có chuyện ngoan ngoãn về nhà như thế. Sau một phen nháo khóc ầm ĩ, Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đại bại, đành phải đưa Mặc Mặc ra ngoài hóng gió một chút.
Cậu nhóc hiện giờ không thích ngồi trong xe đẩy, đại khái là muốn ra vẻ ta đây biết đi rồi. Có người từng nói, đối với người lớn thì cực khổ nhất chính là thời điểm trẻ nhỏ tập đi. Lời này không sai chút nào! Đến bà Giản không phải tự mình động tay động chân gì mấy cũng mệt mỏi sút mất mấy cân, chứ nói gì đến mấy dì bảo mẫu chăm sóc cho cậu nhỏ này.
Bây giờ Mặc Mặc cũng chẳng yêu thích đồ chơi mấy nữa. Như những đứa trẻ khác thích thú cũng tầm ba phút thì cậu nhỏ nhà này may ra được một phút.
Bất kể là vật gì, bất kể đắt giá thế nào, cậu cũng chỉ ngắm nghía một hồi rồi thẳng tay quẳng vào “lãnh cung” không thèm nhìn lại.
Cho nên không thể đi dạo cửa hàng đồ chơi được, shopping cũng thế. Nơi đây tấp nập người qua kẻ lại, cậu bé lại lì lợm không muốn ngồi yên trong xe đẩy. Nếu đến công viên thì giờ đang giữa hè nóng, đến người lớn rời khỏi cái điều hòa còn không chịu nổi huống gì trẻ con. Mặc Mặc lại rất sợ nóng, cho nên giữa ngày hè chói chang mà đi công viên với Mặc Mặc mà nói thì chẳng khác nào ngược đãi trẻ con.
Bây giờ Mặc Mặc không dễ bị lừa như hồi còn bé nữa. Cho nên nếu muốn tìm Nguyễn Tinh và Lư Thù Nhiên cùng chơi mạt chược là điều không thể.
Giản Nhân Nhân
và Thẩm Tây Thừa đều là người sợ phiền phức, cuối cùng hai người quyết định đến cửa hàng đồ chơi rồi đặt Mặc Mặc bên trong lâu đài đệm khí có rất nhiều bạn nhỏ đang vui đùa. Ở bên trong toàn những quả bóng nhỏ, mình Mặc Mặc có thể chơi đến trưa không chán chứ đừng nói đến quanh cậu còn có “đồng đạo”.
Thật ra giờ này chẳng có mấy ai, dù sao cũng không phải hai ngày cuối tuần nên trẻ con không đông lắm. Người lớn đều ngồi hết một bên, dõi mắt trông theo con mình đang chơi đùa bên trong.
Có thể nói Mặc Mặc là một đứa trẻ vô cùng tinh quái. Vừa thấy bố mẹ không nhìn mình liền cầm một quả bóng ném về phía Thẩm Tây Thừa, muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ. Nhưng Mặc Mặc đáng yêu của chúng ta có vẻ đánh giá quá cao lực tay của mình, rõ ràng muốn ném vào người Thẩm Tây Thừa. Ai ngờ quả bóng có thể đi “xa” đến tận mười centimet lận.
- Bô bô, mạ mạ!
Mặc Mặc-không-ai-để-ý gọi đến khi thấy bố mẹ quay lại mới tiếp tục cúi đầu chơi, tiện thể làm quen với bạn nhỏ bên cạnh.
Quay cho Mặc Mặc mấy cái video xong, ban đầu cu cậu còn chưa đã. Lúc dẫn cậu nhóc ra ngoài, cả người giãy dụa không muốn chút nào. Kết quả là bị bế thốc nhét vào trong xe ngồi. Sau năm phút trôi qua, đứa nhỏ này ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trên ghế trẻ em, đầu ngả sang bên cũng đủ để biết say giấc thế nào.
Tay của thằng bé nắm chặt lấy ngón trỏ của Giản Nhân Nhân nhất quyết không chịu buông ra.
Cậu bé ngủ rất say, có thể thấy lồng ngực phập phồng lên xuống.
Thẩm Tây Thừa nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh này không khỏi cười một tiếng, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
…
Hầu như đều đặn mỗi tuần, Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa đều sẽ đưa Mặc Mặc ra ngoài chơi. Có thể đi công viên dạo hoặc đưa bé đến bể bơi trẻ em vùng vẫy thỏa thích. Nói tóm lại, hoạt động kết nối bố mẹ và con cái vô cùng phong phú. Cho dù thằng bé chẳng nhớ được lâu, nhưng cả Giản Nhân Nhân lẫn Thẩm Tây Thừa đều không muốn vắng mặt trong tuổi thơ của bảo bối nhà mình.
Bởi vì liên quan đến hôn lễ nên nhân dịp nghỉ trưa, Trình Bích Điền hẹn gặp Giản Nhân Nhân và Tiết Vũ Tình, vừa để dùng bữa, vừa tiện trò chuyện một lúc.
Tiết Vũ Tình và Trình Bích Điền có thể nói là ăn rơ với nhau cực kỳ. Dù chỉ mới gặp qua một lần nhưng hai cô nàng vô cùng có duyên với nhau. Từ tiểu học đến đại học đều chung một trường, đương nhiên là Trình Bích Điền học trên Tiết Vũ Tình vài khóa.
Mới đây Tiết Vũ Tình chuẩn bị kết thúc quãng đời độc thân yêu đương dài đằng đẵng của mình với bạn trai để sang giai đoạn hôn nhân, thì vừa khéo Trình Bích Điền quay phim từ nước ngoài trở về. Thời gian của cả ba tương đối trùng nhau thế nên liền hẹn gặp tại nhà của Trình Bích Điền.
Trông thấy Giản Nhân Nhân vò đầu bứt trán rất lâu để lựa đôi giày hợp với trang phục, Thẩm Tây Thừa tựa người vào thành cửa, chầm chậm nói:
- Kể cả khi hẹn hò cùng với anh, em cũng chẳng để ý ăn mặc đến vậy.
Đây là đang ghen sao?
Cuối cùng Giản Nhân Nhân quyết định chọn đôi cao gót sắc bạc lấp lánh. Cô nhấc đôi giày lên trước mặt anh, nhón chân lên rồi hôn nhẹ vào má anh một cái:
- Em không đi chơi khuya đâu, yên tâm đi. Cũng không có người đàn ông nào ở đó.
Thẩm Tây Thừa giơ tay, lướt mắt nhìn thoáng qua thời gian.
- Tắt máy nhanh đi, để anh đưa em qua đó.
- Vâng.
Sau cùng là tài xế Triệu lái xe đưa Giản Nhân Nhân đi. Vào lúc không có họp hành xã giao đối tác gì thì Thẩm Tây Thừa chỉ có thể ở nhà trông con. Bà Giản vốn không muốn anh lao lực quá nhiều, dù gì đã bận bịu ở công ty cả ngày rồi, đến lúc về nhà còn phải trông Mặc Mặc. Nhưng Tây Thừa rất kiên trì với chuyện chơi cùng con. Anh thật lòng không muốn mình trở thành người bố xa cách, càng không muốn để Nhân Nhân phải một mình chăm sóc hay dạy dỗ con nhỏ. Cho nên chỉ cần anh có thời gian rảnh ở nhà, sẽ giúp mọi người trông Mặc Mặc, từ đó thân thiết với con nhiều hơn. Tất nhiên biện pháp này có hiệu quả, chí ít Mặc mặc bây giờ đã thân thiết với anh hơn rồi.
- Bô bô.. bô bô…
Mặc Mặc kéo tay Thẩm Tây Thừa, muốn anh cùng chơi với mình.
Thẩm Tây Thừa rất kiên nhẫn lau nước miếng cho con:
- Là bố..
…
Tiết Vũ Tình khó nén được hạnh phúc khi trên ngón tay cô lúc này có đeo một chiếc nhẫn gắn viên kim cương rất lớn.
- Thật ra tôi nói không cần mua to thế này làm gì. Nhưng anh ấy không nói phải mua, mà chỉ bảo không muốn tôi phải chịu thiệt thòi. Bởi vì chuyện mua nhà lẫn đồ đạc bày biện bên trong khiến hai nhà chúng tôi móc sạch ví luôn rồi. Nhưng anh ấy lại âm thầm làm việc này, dành dụm thật lâu