Thẩm Tây Thừa thoáng qua chút ngập ngừng, gọi đến số điện thoại vừa gửi tin nhắn đến thì quả nhiên đã tắt máy.
Anh vốn định trực tiếp xóa luôn tin nhắn này đi nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn để lại không xóa nữa.
Hiệu suất làm việc của Tô Kiệp Khắc rất cao, Giản Nhân Nhân gọi điện cho anh ta vào buổi sáng mà đến trưa đã nhận được kết quả rồi. Thật khiến người ta yên tâm.
Giản Nhân Nhân nhìn ảnh chụp màn hình mà Tô Kiệt Khắc gửi cho cô qua wechat, toàn thân cô bỗng ngứa ngáy. Camera giám sát cho thấy, người đưa món quà cho cô thư ký quầy lễ tân là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt bịt khẩu trang. Vốn dĩ nhân viên lễ tân không muốn thay mặt nhận món quà ấy của anh ta, nhưng người đàn ông này cứ để ở đó rồi đi mất mà không cho cô nhân viên kia thời gian phản ứng.
Sự việc đã đến bước này, Giản Nhân Nhân cũng không biết có phải đầu óc của cô đã quá sâu xa rồi hay không. Cô cứ thấy người đàn ông này làm cô không được thoải mái, thậm chí còn có chút cảm giác buồn nôn. Nếu chỉ là fan hâm mộ thì nên đến đoàn làm phim nhờ trợ lý gửi món quà đến cho cô mới đúng. Cô bây giờ vẫn chưa ký kết hợp đồng với công ty, nên anh ta không biết địa chỉ nhận đồ của cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại sao anh ta lại để món quà ở quầy lễ tân. Theo những gì mà cô thư ký lễ tân nhớ lại được thì anh ta không nói gì hết, nhưng sao anh ta lại dám khẳng định gói đồ sẽ được chuyển đến tay cô được. Cô lúc đó vốn đã rời khỏi khách sạn rồi mà.
Lẽ nào anh ta biết được thư ký lễ tân và quản lý của cô có quan hệ khá tốt, nên cô ấy sẽ thuận tay chuyển đồ giúp anh ta?
Trời ạ, quá là đáng sợ rồi!
Đến những người có mối quan hệ mật thiết bên cạnh cô mà anh ta cũng nắm rõ, Giản Nhân Nhân bỗng lạnh run người. Trước đây, cô cùng từng xem một bộ phim, có vài tên biến thái mượn danh fan hâm mộ, rồi lén lút trốn vào nhà nữ chính… thậm chí rình rập cả ngày.
Nếu món quà này được gửi từ bưu điện đến nơi làm việc của cô, hoặc trực tiếp đưa cho trợ lý thì cô cũng sẽ không phải quá bận tâm. Thế nhưng qua tay nhiều người như thế, bức tranh mới được đưa đến tay cô, có phải nói lên rằng người đàn ông kia từ đầu đã biết được rằng, dù giao món quà cho cô thư ký lễ tân không quen biết kia thì món quà đó vẫn sẽ được giao đến tay cô?
Cô không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, quyết định đợi Thẩm Tây Thừa về nhà sẽ kể lại mọi chuyện cho anh. Những người anh biết rộng hơn nhiều so với cô hay Tô Kiệt Khắc. Cô không thể tự an ủi bản thân rằng không có chuyện gì dưới tình huống nguy hiểm như thế này.
Có sự khác biệt rất lớn giữa người bình thường và những tên biến thái, căn bản người bình thường không thể chống đỡ được mỗi khi lũ biến thái ấy phát điên.
Nghĩ đến có Thẩm Tây Thừa ở bên cạnh, Giản Nhân Nhân thấy an tâm hơn rất nhiều.
Lúc Thẩm Tây Thừa về đến nhà, trong nhà cũng đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.
Bây giờ Mặc Mặc đã hơn một tuổi rồi, dù vẫn chưa ăn được những đồ quá cứng, nhưng cũng không đến mức như con chim non chỉ ăn những thức ăn mềm. Hiện tại đồ ăn của Mặc Mặc đều được làm rất tỉ mỉ, nhiều lúc Giản Nhân Nhân còn nhịn không được ăn vụng vài miếng.
Mặc Mặc rất bảo vệ đồ ăn của mình, ai muốn động đến đồ ăn của nó thì không phải là chuyện đơn giản.
Hôm nay, ngoài món trứng cuộn cà chua ra còn có món tôm xào ngũ sắc mà Mặc Mặc gần đây thích ăn nhất.
Thằng bé ngồi trên ghế ăn trẻ em, ăn rất vui vẻ.
Thẩm tây Thừa chú ý đến Giản Nhân Nhân hình như có chút tâm trạng, liền gắp cho cô một miếng sườn, nhẹ nhàng nói:
- Ăn cơm cũng không chuyên tâm, sao có thể làm tấm gương tốt cho Mặc Mặc đây.
Giản Nhân Nhân là người không thể giấu ai được chuyện gì, nhất lại là một chuyện khủng khiếp như vậy. Nhưng trên bàn ăn còn có ba mẹ Giản, cô sợ nói ra sẽ khiến hai người lo lắng nên chỉ nói:
- Em đang nghĩ đến chuyện kịch bản.
Cũng may ông bà Giản đều đang chú ý đến Mặc Mặc nên chỉ có mình Thẩm Tây Thừa phát hiện cô đang có chuyện gì đó.
Cô chính là người mà có chuyện gì đều viết hết lên mặt, Thẩm Tây Thừa vừa nhìn đã biết là cô nói dối, thậm chí còn đang sợ hãi. Lại nhớ đến tin nhắn mà anh nhận được lúc ở nhà xe, anh nghĩ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết rồi.
Hai vợ chồng đều ngầm hiểu với nhau, tỏ ra vui vẻ trước mặt hai phụ huynh.
Hiện tại Mặc Mặc như một chú chim hiếu động, đang tập đi, ăn cơm xong là không ngồi yên được. Hiện tại thời tiết không quá khắc nghiệt, vừa hay là mùa thu dễ chịu nhất, sắc trời không quá âm u, do vậy ba mẹ Giản liền dắt tay thằng bé đi dạo.
Ngoài cô giúp việc và bảo mẫu đang bận việc trong nhà thì chỉ còn Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân trên phòng ngủ tầng hai.
Thẩm Tây Thừa kéo lấy cô ngồi trên sô pha rồi hỏi:
- Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không em?
Giản Nhân Nhân không giấu diếm liền nắm lấy tay anh, biểu tình đầy sợ hãi nói:
- Hình như em gặp phải một tên biến thái.
Thẩm Tây Thừa an ủi cô nói:
- Đừng kích động, từ từ nói anh nghe.
- Hôm nay, trợ lý mang tới một bức tranh, nói là có một fan hâm mộ của em để lại quầy lễ tân. Lúc đấy em còn rất vui vẻ xem, kết quả mở bức tranh ra xem, thật là, em không nói nổi nữa. Nó khiến toàn thân em đều không thoải mái. Đặc biệt là dưới bức tranh còn viết một chữ Aphrodite, em cũng không nói được có chỗ nào cổ quái. Sau đó, em đã nhờ anh Tô giúp em kiểm tra lại camera giám sát. Nhưng người đó đeo khẩu trang, chỉ để bức tranh lại quầy lễ tân rồi đi luôn, trên đó ghi tên của em. Anh nói có khéo không chứ, trợ lý của em lại là bạn cấp ba của cô thư ký lễ tân, mối quan hệ không tệ nên cô thư ký ấy mới gửi bức tranh cho em qua trợ lý.
- Tây Thừa, trực giác của em nói rằng người đó không phải là fan hâm mộ…- Giản Nhân Nhân nhìn anh. - Có thể người khác nhìn bức tranh đó sẽ không cảm thấy gì, nhưng em…
Cô còn chưa nói hết đã nghe thấy Thẩm Tây Thừa nói:
- Anh tin vào phán