Cũng không phải không có ai nghĩ tới sẽ có cú chuyển mình này, nhưng không ai tưởng tượng nổi lại có thể chuyển mình một cách khủng khiếp như vây.
Khi bức ảnh đầu tiên vừa được đăng tải lên, mọi người đều tin chắc như đinh đóng cột Giản Nhân Nhân là kẻ thứ ba, muốn xem xem cô giải thích thế nào, sẽ giải thích với công chúng ra sao. Ai mà ngờ được rằng cô lại là phu nhân của tổng giám đốc Thẩm thị cơ chứ, từ tiểu tam lên vợ… tình thế đảo ngược quá khủng khiếp, cũng đủ lấy lại mặt mũi.
Vốn dĩ những người tung tin đồn nói Giản Nhân Nhân không quan tâm đến thể diện làm kẻ thứ ba nên ngậm miệng đi là vừa.
“Tôi phát hiện em gái nay quá là khủng đi! Đương nhiên cái người bịa chuyện kia hình như là không có não thì phải. Người ta rõ ràng là chính mệnh phu nhân mà lại nói cái gì mà tiểu tam. Đây không phải là tự làm mình khó ở, tự gây thù chuốc oán hay sao? Nhưng tôi vừa lên mạng tra một chút, suýt chút quỳ luôn, chồng của em gái này… thật sự là người quá có tiền đi, quan trọng nhất là dáng vẻ bề ngoài của anh ta không kém bất cứ một minh tinh nào, tại sao trong phạm vi kiểm kê danh sách các soái ca phú nhị đại lại không có anh ta nhỉ? Vừa giàu vừa đẹp trai. Em gái này đúng là đứng trên đỉnh cao của cuộc đời rồi.”
“Tôi tức chết mất, cả ngày hôm nay cãi nhau với người ta. Lúc trước tôi đi theo đoàn phim đến Hoành Điếm, lúc đó em gái này đang đóng vai phụ cho một bộ phim truyền hình. Lúc tôi đang mua trà sữa ở quán, lại quên mang theo tiền, điện thoại cũng quên luôn, chính cô ấy trả tiền giúp tôi đó. Tuy số tiền không nhiều, nhưng tôi cảm thấy vô cùng biết ơn với cô ấy. Tôi cứ nghĩ một người con gái có nụ cười vừa đẹp vừa ngọt ngào như vậy không thể là người xấu được! Thật là cảm động, cô ấy đã không khiến tôi thất vọng. Hi vọng cô ấy và chồng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi, còn cái người bịa đặt kia đúng là syhkb!”
“Cho nên chỉ có mình tôi không nắm rõ trọng điểm thôi sao? Trong tin tức kia có nói phu nhân của Thẩm tiên sinh có thai rồi sinh con, lẽ nào… Giản nữ thần đã có con rồi? Hiện tại nhìn dung nhan của hai người bọn họ, tôi thật mong đợi nhanh chóng được trông thấy ảnh của cục cưng, nhất định cũng sẽ là một đứa trẻ xuất chúng.”
Những thông tin và ảnh về chuyện Giản Nhân Nhân là tiêu tam trên Weibo đều bị xóa hết. Sina cũng tự động không chế thông tin. Từ đó, trên Weibo chỉ còn những lời chúc phúc và chúc may mắn hòa thuận. Tuy nhiên Giản Nhân Nhân xem xong, cũng không được vui vẻ như trong tưởng tượng, so với đọc mấy tin bịa đặt lúc sáng vẫn thất vọng rất nhiều.
Thẩm Tây Thừa đột nhiên phát hiện, bản thân mình không thể nhìn thấu tâm tư của cô được nữa.
Rốt cuộc, cô đang nghĩ gì trong lòng vậy?
Tề Huyên không ngờ thứ cô đăng lên Weibo và mấy diễn đàn lại được nhiều người chia sẻ đến vậy.
Cô muốn tung ít tin bịa đặt, nhưng đơn thuần chỉ muốn phát tiết một chút, ngàn vạn lần không ngờ tới được mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này. Sau một đêm có biết bao nhiêu người đọc được, để lại biết bao nhiêu bình luận… Cô không phải đồ ngốc, lờ mờ cảm thấy được có một đôi tay đang giúp cô, đẩy cô từ phía sau. Không, không phải là giúp, mà phải gọi là mượn dao giết người mới đúng.
Tề Huyên bắt đầu cảm thấy sợ. Ngay lúc này, điện thoại của cô bỗng kêu lên, là Ngô Nguyệt Hi gọi đến, cô run rẩy nhận điện. Chưa kịp nói một câu gì, đã nghe thấy các câu mắng nhiếc như trút xuống đầu của đối phương:
- Tề Huyên, điện thoại của Tống Thần hôm qua quên ở chỗ tớ, có phải cậu đã lén mở ra xem không? Tốt nhất cậu nên thành thật trả lời tớ. Tống Thần sắp tới ngay bây giờ. Nếu cậu không nói thật với tớ thì tớ chỉ có thể khai ra cậu. Tớ nói cho cậu biết, đừng nhìn đám người phú nhị đại bọn họ hàng ngày chỉ biết ăn chơi tụ tập không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng khi họ chuyên tâm mà chúng ta lại chọc tức họ, vậy thì không chết cũng tróc mấy lớp da đó. Cậu đừng lôi tớ vào chuyện này.
Nhanh như vậy đã điều tra ra cô rồi?
Cô thật sự đã đánh giá thấp Thẩm Tây Thừa rồi. Tề Huyên lúc này mới cảm thấy sợ hãi, tắt nguồn điện thoại, đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng cầm lấy điện thoại và ví tiền chạy nhanh ra ngoài. Cô phải đi tìm chỗ trốn thôi!
Nào ngờ lại gặp Tô Khiêm ngoài cửa.
Tay Tô Khiêm xách một cái túi, thấy cô ở nhà, sắc mặt dù không được tốt cho lắm, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như trước:
- Anh mua cơm vịt quay, cùng ăn đi.
Đối với Tô Khiêm mà nói, Giản Nhân Nhân là một nữ thần không thể chạm vào hay với tới, là người mà hắn ngày đêm mơ tưởng. Nhưng hắn vẫn không thể rời bỏ được Tề Huyên.
Tề Huyên lúc này mới thấy sợ hãi, cô kéo lấy tay Tô Khiêm, nói năng lộn xộn:
- Làm sao bây giờ, tôi chết chắc rồi, đều tại anh. Nếu không phải tại anh, tôi còn lâu mới làm loại chuyện ngu ngốc đó.
Tô Khiêm kiên nhẫn hỏi cô, sau khi nghe rõ ngọn nguồn câu chuyện từ miệng Tề Huyên nói ra, hắn vô thức giằng tay cô ra, tránh khỏi tầm mắt của cô. Như thể Tề Huyên là thứ mầm bệnh phải nhanh chóng cách ly.
- Sao cô có thể độc ác như vây? Tôi thật không dám tin cô lại là người như vậy.
Vợ chồng vốn dĩ như chim cùng tổ nhưng khi gặp hoạn nạn từng con bay đi. Càng không nói đến Tô Khiêm vốn không có tình cảm với cô, Tề Huyên lúc này mới cảm thấy tuyệt vọng.
Cô cười lạnh lùng:
- Anh cho rằng Thẩm Tây Thừa điều tra ra tôi mà lại không tra ra anh sao? Những người như họ sao có thể cho phép một người đê tiện như anh có suy nghĩ dơ bẩn với vợ của họ cơ chứ. Anh cứ chờ đi, anh sẽ thảm hơn tôi nhiều.
Bị người khác tinh ý nói trúng tâm tư, Tô Khiêm cũng thẹn quá hóa giận trở nên phẫn nộ. Hắn một tay đẩy Tề Huyên ra, đẩy cô ra ngoài cửa:
- Tôi xem như trước giờ chưa từng quen cô.
Cánh cửa bị đóng lại, Tề Huyên tự cười chính bản thân mình.
Bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí còn không tiếc bất cứ thứ gì của bản thân, cuối cùng lại vì một người đàn ông như vậy. Tại sao phải đến bây giờ cô mới nhận ra bản chất của anh ta?
Cô chỉnh lại đầu tóc một chút, hắn bất nhân vậy thì đừng trách cô bất nghĩa. Dứt khoát là cô không thể chơi lại mấy người Thẩm Tây Thừa kia, vậy không bằng thành thật nhận tội.
Ngu ngốc một lần thì được, hai lần vẫn được nhưng không thể có lần thứ ba. Cô cuối cùng cũng thông minh một lần.
- Thật ra tôi