Lúc Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân về đến nhà, Mặc Mặc vẫn còn chưa ngủ mà đang nằm trên giường nghe bà Giản kể chuyện.
Bây giờ Giản Nhân Nhân về rồi, thằng bé đã có sự lựa chọn tốt hơn nên tự động bám dính lấy mẹ. Trẻ nhỏ hầu hết đều như vậy, ban ngày thì sao cũng được nhưng đến tối thì nhất định phải có mẹ ở bên. Như vậy mới có cảm giác an toàn.
Mỗi lần nhìn thấy Mặc Mặc, Giản Nhân Nhân đều cảm thấy rất thần kỳ, thằng bé đang dần dần có những ý nghĩ riêng của bản thân. Hơn nữa thằng bé lúc này cũng bắt đầu bộc lộ khả năng ngôn ngữ thiên phú. Dù giờ chưa tròn ba tuổi nhưng đứa nhỏ đã nói tốt hơn cả những đứa trẻ bốn tuổi rồi.
Mặc Mặc mặc đồ ngủ ngoan ngoãn nằm trên giường. Những lúc thế này thằng bé rất ngoan, đôi mắt với hàng mi dài nhìn Giản Nhân Nhân, kéo lấy tay Giản Nhân Nhân chà lên mặt mình nói:
- Mẹ ơi, trời tối rồi, có thể không cần đi làm nữa rồi.
Thằng bé bây giờ đã có nhận định riêng của mình, trời tối là tan làm, không phải đi làm nữa. Nhưng mẹ nó vẫn phải đi làm thì thật là không công bằng.
Giản Nhân Nhân đến gần thằng bé hôn lên trán nói:
- Qua vài hôm nữa mẹ sẽ ở nhà.
Cô cũng không biết bà Giản và Mặc Mặc đã nói chuyện gì với nhau.
- Mẹ, con sẽ ăn ít đi một chút.
Hả?
Giản Nhân Nhân kinh ngạc, tên nhóc này lẽ nào đã có ý thức giảm cân rồi sao? Thật hiếm có nha!
- Tại sao lại phải ăn ít đi? - Giản Nhân Nhân lại hỏi. - Có phải có ai nói con mập không?
- Con sẽ ăn ít đi. - Ý của Mặc Mặc là “con ăn ít đi để tiết kiệm tiền, như vậy mẹ sẽ không phải cực khổ nữa” nhưng thằng bé hiện tại chưa thể biểu đạt ra được. Mặc Mặc kéo lấy tay mẹ rồi hôn lên mu bàn tay.
Thằng bé nghĩ một chút rồi lại nói:
- Bố cũng phải ăn ít.
Đầu óc Giản Nhân Nhân càng thêm mơ hồ:
- Vì sao bố cũng cần phải ăn ít đi?
Thẩm Tây Thừa không hề mập chút nào, anh vô cùng quan tâm đến hình thể. Mỗi tuần đều tập thể hình ba đến bốn lần, có thời gian rảnh lại đi bơi, phải nói là vô cùng chăm chỉ.
- Bố buổi tối không phải đi làm làm. - Lý do của Mặc Mặc rất cụ thể nhưng Giản Nhân Nhân không hiểu.
- Được rồi, hai bố con không ai phải ăn ít đi cả. - Giản Nhân Nhân đắp chăn cho thằng bé nói. - Mẹ mới là người nên ăn ít đi, tháng này đã tăng hai cân so với tháng trước rồi.
Nhiều lúc cách thức nói chuyện của hai mẹ con hệt như bạn bè vậy.
Mặc Mặc lại thở dài, không biết gần đây thằng bé học ở đâu thói quen này:
- Mẹ không cần như vây.
Sao cô cảm thấy giữa cô và con trai của mình có khoảng cách thế hệ vậy?
Thế này sao mà được!
Mặc Mặc lại một lần thành khẩn nói với cô:
- Mẹ ơi, buổi tối con muốn ngủ với mẹ.
- Không được. - Người trả lời câu hỏi này là Thẩm Tây Thừa, anh đứng tựa người vào cửa nhìn đồng hồ rồi nói. - Bây giờ là chín giờ bốn mươi phút, con phải đi ngủ rồi.
Không biết bao nhiêu lần Thẩm Tây Thừa đã thẳng tay dập tắt mong muốn mãnh liệt của Mặc Mặc là buổi tối được ngủ với mẹ. Dù nó có giả lười không chịu thì Thẩm Tây Thừa sẽ đợi nó ngủ rồi bế đi mất. Đối với Thẩm Tây Thừa, chủ quyền với phòng ngủ từ trước đến nay không bao giờ có chuyện nhượng bộ.
- Vậy mẹ ơi, con sẽ ngủ cùng với mẹ. - Mặc Mặc vừa nói vừa liếc nhìn về phía cửa, phải giành lại vị trí từ mẹ.
Thẩm Tây Thừa bước đến gần, nói với Mặc Mặc:
- Ngày mai có muốn đi bơi không? Nếu có thì lập tức nhắm mắt đi ngủ.
Quả nhiên một giây sau Mặc Mặc liền nhắm mắt lại đi ngủ không nói gì nữa.
Xem ra việc đi bơi quan trọng hơn việc được ngủ cùng với mẹ rồi.
Cùng thời gian này, bộ phim “Tang Du” của đạo diễn Tôn Đạo đang được công chiếu, Giản Nhân Nhân lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng.
Khi thấy diễn viên chính của “Tang Du” là Giản Nhân Nhân, trên các mặt báo toàn hình ảnh của cô. Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, vị phu nhân hào môn này đã đứng đầu dach sách tìm kiếm trên Weibo vài lần nhưng rất lâu rồi không thấy tin tức gì. Đối với Giản Nhân Nhân mà nói thì bộ “Tang Du” này là một bộ phim điện ảnh rất quan trọng trong cuộc đời cô, là một cuộc chuyển mình.
Không giống như hợp tác với Hà Húc Trạch trong “Truy chiến”. Trong “Tang Du” cô là nữ chính thực sự. Cô dốc hết tâm sức cho bộ phim này, dồn hết sức lực nhưng không khoa trương. Đây là bộ phim của Tôn Đạo, cũng là bộ phim của cô. Chính bởi vì có được bộ phim này mà cô mới phát hiện ra mình không còn tiếc nuối gì nữa.
Một đạo diễn giỏi có thể dạy được cả diễn viên, lời này không sai. Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa bước vào rạp chiếu phim. Bộ phim này dài chín mươi phút, các tình tiết từ đầu đến cuối phim đều rất đắt giá.
Lúc bộ phim kết thúc, nữ chính Tang Du đang ở tại một quán cà phê trên phố vào chiều hoàng hôn. Cô khuấy ly cà phê một cách ưu nhã, mỉm cười ngẩng đầu nhìn người đối diện nói:
- Bố tôi trong mắt mấy người chỉ như sâu bọ. Dù ông ấy có chết chắc cũng chẳng có ai vì ông mà nghĩ rằng cái chết đó là không đáng. Anh biết không, vào ngày chôn cất cha, tôi đi trên phố, thấy mấy người bước từ trên những chiếc xe sang trọng xuống, tôi đột nhiên rất muốn thấy bộ dạng khóc lóc đau khổ của họ. Đây chính là động lực để giúp tôi tiếp tục sống trong mười năm qua, động lực duy nhất.
Trong rạp rất yên tĩnh, Giản Nhân Nhân thấp thoáng nghe thấy có tiếng người khóc. Cô bỗng nghĩ, thật sự đáng giá.
Người như cô lẽ ra không nên xuất hiện trên màn ảnh rộng. Hiện tại để nhiều người nhìn thấy như vậy. Cô không còn cảm thấy nuối tiếc nữa, tin chắc rằng nguyên chủ cũng sẽ thấy thanh thản.
Đã như vậy thì cô cần phải điều chỉnh tâm lý lại, bắt đầu cuộc sống và mơ ước của bản thân.
Từ rạp chiếu phim đi ra Giản Nhân Nhân nhận được wechat của Tôn Đạo, anh ta nói:
[Vật hiếm là vật quý, Nhân Nhân có thể bây giờ cô không hiểu đạo lý này, nhưng tôi tin sau này cô sẽ hiểu.]
Cô đã hiểu rồi, một diễn viên mà ít vai, ít tác phẩm sẽ chia làm hai loại. Một là bị mọi người lãng quên vì không có cảm giác tồn tại. Hai là