Nghe hệ thống Bánh Ngọt hoan hô khen lấy khen để Dương Trường Miên, nói là linh hỏa là vật liệu hiếm có khó tìm ở tu chân giới, cậu lụm được một thốc như vậy thì thật là may mắn.
Sau này mà học được dẫn khí nhập đạo có khi còn bá hơn.
Giấc mộng làm hệ thống của nam chính sảng văn của hệ thống phải nói là xa vời.
Dương Trường Miên chưa kịp trào phúng thì có hệ thống khác ra mặt giúp cậu rồi.
Thanh âm máy móc cao lãnh nói: [Vẫn không thay đổi gì nhỉ 0405.
Chỉ biết nịnh hót kí chủ, không ra dáng hệ thống hướng dẫn chút nào.]
Hệ thống hướng dẫn cho cậu thu thập hay là ra nhiệm vụ mới tên gọi thật là 0405.
Còn hệ thống cao lãnh vừa nói châm chọc mỉa móc 0405 là hệ thống quản lí kho hàng, nó có nhiệm vụ lưu trữ và phân tích nguyên liệu, sau đó gửi số liệu về cho tổng bộ, nó tự xưng là Học giả.
Dương Trường Miên cảm thấy trừ mỗi cái tên ra thì nó đúng là rất đáng tin cậy, cậu còn rất thưởng thức những nhà bác học uyên bác như nó.
Nhưng Học Giả này lười lắm, không nói chuyện cũng không tỏ ra thân thiện như Bánh Ngọt, làm cậu cũng có chút bó tay.
Cậu còn định thảo luận nguyên lý tạo điện với nó mà thấy tánh nó khó gần thì cũng không hó hé nhiều.
Chắc là nó cũng cao hứng khi có mẫu vật như linh hỏa để nghiên cứu nên nhiều chuyện hơn bình thường.
Bánh Ngọt quả nhiên tức giận, nó chửi đổng lên, chỉ vào cái mũi Học giả mà mắng: [Cái thằng 666 Stundere này muốn solo với bố à? Bữa bị tao xé quần chưa tởn hả mậy?]
Dương Trường Miên mắt nhìn trời đêm, đếm sao, lại nữa, hai cái con hệ thống này hở mà gặp nhau là lại mỏ hỗn với nhau trong đầu cậu.
Nếu mà chúng nó có thật thể chắc hồ biến ra đánh nhau ì đùng rồi.
Bánh Ngọt ca quá ghê gớm, vậy mà còn dám làm nũng bán manh gọi cậu là cục cưng mới ghê, giờ lòi mặt chuột rồi.
Cuối cùng thì hai tên hệ thống cũng ngừng nghỉ điểm, Học giả tức giận offline luôn, tại nó cãi không lại đại ca Bánh Ngọt.
Cậu nằm dưới cỏ nửa tiếng đồng hồ tính theo giờ hiện đại, cậu chậm rì rì đi lại hồ nước gần đó.
Trên người toàn mồ hôi làm cậu cảm thấy khó chịu không ngủ được, nó rít rít kiểu gì á.
Mượn hệ thống một đôi găng tay mang vào tay, nãy cậu đã thoa thuốc sơ qua rồi, bây giờ mà đụng nước thì nguy quá.
Dương Trường Miên cởi qu@n áo ra, cậu ghét bỏ nhìn quần áo lớp này tới lớp khác, nếu có thể cậu muốn mặc áo thun quần tà lỏn mang dép tổ ong hơn.
Nhập gia thì tùy tùng mà, tu chân giới người ta ai ai cũng mặc đồ cổ trang hay còn gọi là hán phục của Trung Quốc.
Chắc bởi vì tu chân tiểu thuyết là tác giả người Trung Quốc