Một triệu triệu mình cộng lại không đủ để nó nhét kẽ răng? So sánh này giống như là ác mộng sinh hóa phiên bản tu chân, làm sao sống?
Dương Trường Miên hít sâu: "..." Quay lưng liền chạy.
Bây giờ không chạy chờ tới khi nào nha?
Hệ thống 0405 ngăn cản: [Bình tĩnh đi chị em, quanh đây không thấy bóng dáng yêu thú nào đâu mà!]
Dương Trường Miên chạy thục mạng, đầy mặt viết: Tao tin mày tà tao là chó Miên!
Hệ thống: [...] Tình người sao mà lạnh nhạt quá.
Dương Trường Miên vừa phóng xa trăm mét thì mặt đất rung động mãnh liệt, cậu không thể không ngừng lại bước chân, dựa vào thân cây gần đó cố định cơ thể không để bị ngã.
Cậu kinh hãi nhìn động đất qua đi trên mặt đất xuất hiện một cái hố rõ to, một cái đầu màu đen với đôi mắt đỏ không độ ấm dò quét mà ra.
Dương Trường Miên chảy mồ hôi ròng ròng: [Cái gì vậy hệ thống huynh?] Sợ thật, nãy mà cậu còn đứng đó là xác định nát đầu.
Hệ thống 666 hít một hơi: [ Là Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng, Thượng Cảnh đỉnh giai, tu vi sẽ tùy theo số đốt có trên thân.]
Hệ thống hãi hùng, hình tượng toàn vô: [Đệt, tu vi 900 năm có hơn.
Kí chủ, viết di thư được rồi đó.]
Dương Trường Miên cũng muốn mắng th ô tục: "..." Di thư gì cũng không kịp viết nữa rồi á!
Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng tức là con rết loại hình yêu thú, chân, rất nhiều chân, nhìn đến Dương Trường Miên ám ảnh về độ rậm rạp của nó, vài cái chân còn lúc nhúc lúc nhúc chuyển động, toàn thân đen xì, đôi mắt của nó đỏ lên, lập lòe dùng râu dài ngoằng tìm kiếm con mồi.
Nó còn là con rết cái, độ hung tàn không cần phải nói, hai cái râu dài vừa dai vừa cứng như roi, nó vừa dùng râu quất bay một thân cây thô to kia kìa.
Tại sao một ngọn núi nhỏ bé này lại chứa một tôn đại phật như nó chứ? Dương gia đây là tạo nghiệp gì vậy?
Dương Trường Miên nấp sau một thân cây khác phía bên ngoài tầm mắt của con rết, cậu di chuyện chầm chầm lùi về càng sâu phía sau rừng cây thưa thớt.
Bây giờ cậu mới may mắn cảm thấy, không có tu vi khá tốt á, Bách Túc không đánh hơi được linh lực trong cơ thể cậu, một nhân loại tầm thường không có mùi vị, ăn uống cũng không ngon đâu nha.
Bách Túc cũng lười so đo với cậu, nó ngủ say bị đánh thức, muốn kiếm cơm ăn, một đường lên đây nó đã tiêu hóa hết con mồi đã ăn rồi.
Đối với nó, Dương Trường Miên giống một nhánh củi khô không mùi vị ăn vào chát miệng lại còn không chất lượng, nó phải đi tìm miếng mồi thơm ăn thôi, đói đói, cơm cơm.
Con trùng cái vì sinh sản ra đời sau mà kiệt lực đi tìm thức ăn, lại bảo không phải mẹ hiền đi?
Dương Trường Miên né được một kiếp vì quá yếu, cậu từ xa nhìn con rết nhiều chân trườn đi mất bóng, âm thầm