Vì ân cứu mạng, lại có giao tình làm nền, hai nhà Dương, Hàn ở Hoang Châu qua lại cũng thân thiết hơn.
Nhưng không may là lần này yêu thú kéo bè lũ dùng sức phá hỏng trận pháp bảo vệ trong thành, cha mẹ Dương Trường Miên phải lưu lại trong thành dẫn dắt người dân đến điểm truyền tống, cần một khoảng thời gian để yểm hộ dân thường không tu luyện.
Lũ yêu thú công thành như có trí thông minh, bọn nó biết ở nơi nào có nhiều người nhất nên ra sức mà lao lên đập phá, giết tu sĩ.
Cha mẹ Dương Trường Miên cùng một đám tu sĩ dũng cãm không sợ chết dùng sức ngăn chặn yêu thú tấn công cứ điểm dịch chuyển này, cố gắng cầm chân cho trẻ con, người già và phụ nữ đi trước.
Đến khi có cứu viện thì đã trễ rồi.
Mà lão nhân trùng hợp là ông của nam chính đang đi nghỉ mát ở đây, được cha mẹ Dương Trường Miên cứu giúp nên hứa hẹn sẽ hoàn thành di nguyện cuối cùng của 2 người họ.
Vậy nên mới có cuộc hôn nhân này, cũng là do cha mẹ Dương Trường Miên yêu thương cậu, sợ sau này không ai che chở, cậu sẽ bị ức hiếp nên trông chờ vào lão nhân có thể giúp đỡ một vài.
Cha mẹ của Dương Trường Miên cũng không ngờ, lão nhân không nói hai lời liền định ra hôn ước cho 2 đứa nhỏ sảng khoái như vậy.
Cha mẹ cậu yên tâm mà nhắm mắt xuôi tay, cả hai đã dầu hết đèn tắt, thiêu đốt linh lực quá mức trong đan điền mà xảy ra tình huống kề bên tử vong, hết cứu được nữa rồi.
Dương Trường Miên vừa cảm động tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ vừa phun tào lão nhân này có bệnh đi, sao lại đi du lịch trong thời buổi thú triều khắp nơi thế này, đúng là già rồi không sợ chết, gan cũng lớn lắm.
Hôn ước định ra có 2 năm đi, bây giờ nam chính mới lòi cái mặt ra tìm cậu, không biết là bị buộc nên kéo dài thời gian né tránh hay là quên mất rồi nữa.
Nếu nam chính tới sớm hơn vài tháng, nguyên chủ sẽ không bi thảm mà chết như vậy rồi.
Đúng là có duyên không nợ, nam chính chú định là sẽ cùng người nào đó xứng đôi đứng cạnh hoặc là cả một dàn hậu cung hùng hậu, mà không phải là Dương Trường Miên cậu, một tên phế vật không có nguyên căn tu luyện.
Mây tầng nào thì xứng với mây tầng đó, cho dù kết duyên đi nữa, Dương Trường Miên cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi từ chỗ nam chính, có khi còn bị đem ra làm trò hề cho thiên hạ.
Thiên tài tu luyện hạ mình kết đôi với một tên phế vật vô nguyên căn, thành trò đùa lớn nhất cái đại lục này.
Cậu không rảnh chuẩn bị bế lên đùi nam chính hay làm con khỉ mua vui cho mọi người đâu, từ chối.
Dương Trường Miên chán nản nằm xuống mặt cỏ, nhìn mây trắng trên trời, buồn bực nói với hệ thống:
"Bánh Ngọt à, cũng không thể nói như vậy.
Có khi nam chính khinh thường tao, không thèm cưới tao mà cưới một cô nàng khác trong tộc thì sao?"
Sợ