Xuyên Không Thành Vua Chúa

Bé mèo hoang


trước sau

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hôn quân này hoang dâm vô độ, chắc chắn thấy Quỳnh Kha có ngoại hình xinh đẹp nên động lòng rồi…

Đàm Giang Dân sợ đến mức sắc mặt trắng bệch ngay: “Hoàng… Hoàng thượng…”

Về già ông mới có được một nữ nhi, xem con bé như hòn ngọc quý trong tay, cực kỳ thương yêu, cũng may mặc dù nữ nhi hơi đanh đá, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý, cho dù ông mất mạng già này, cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình rơi vào hố lửa.

Diệp Khôn không có thời gian nghe ông dài dòng, thiếu kiên nhẫn nói: “Đàm Giang Dân nghe chỉ!”

Ông vội quỳ xuống, còn theo thói quen chỉnh lại xiêm y, vuốt lại mái tóc tán loạn: “Thần… tiếp chỉ…”

Lúc ông nghe thấy mấy chữ “Bổ nhiệm làm Khâm sai đại thần”, ông nhất thời sửng sốt, miệng há hốc, ông… ông không nghe lầm chứ?

Đừng nói là ông, ngay cả Đàm Quỳnh Kha mới chửi mắng hôn quân rồi hành thích lúc nãy cũng sửng sốt, đôi mắt to tròn linh động nhìn đại hôn quân Diệp Khôn ngơ ngác: Nàng không nghe lầm chứ?

Diệp Khôn không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của hai cha con: “Đàm Giang Dân, Trẫm bổ nhiệm ông làm Khâm sai đại thần, tuần tra vùng bị thiên tai ở phương Bắc, cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, chém tham quan ô lại, nếu ông làm Trẫm thất vọng, Trẫm sẽ chém đầu cả nhà ông, tru di cửu tộc.”

Giờ anh nói từ Trẫm rất thuận miệng, ngay cả câu tịch thu gia sản, tru di cửu tộc cũng thành câu cửa miệng luôn.

Một lúc sau, Đàm Giang Dân mới phản ứng lại, bỗng dập đầu, lớn tiếng đáp: “Lão thần nhất định không phụ Thánh ân.”

Ông vốn là tội nhân, không cẩn thận còn có thể mất đầu, còn liên lụy cả nhà cũng bị mất đầu theo ông, nhưng không ngờ lại đột ngột được Thánh thượng bổ nhiệm làm Khâm sai đại thần, sự chênh lệch một trời một vực này thật sự quá lớn, Đàm Giang Dân còn tưởng mình đang nằm mơ.

Ông lén nhéo vào đùi mình, cảm giác đau truyền tới rất rõ, đây không phải giấc mơ, mà là sự thật 100%, Hoàng thượng đã không truy cứu chuyện trước kia, giờ còn bổ nhiệm ông làm Khâm sai đại thần.

Mấy lính canh ngục nịnh nọt đỡ ông dậy, thay ông lau máu tươi trên trán, mọi người đều chúc mừng ông.

“Hoàng thượng, tiểu nữ…” Đàm Giang Dân không vì vui mừng mà choáng váng, quỳ xuống dập đầu, cầu tình thay nữ nhi bảo bối lần nữa, dù gì, hành thích Hoàng thượng cũng là tội chết tịch thu gia sản tru tộc, Hoàng thượng không chém đầu ông tại chỗ, còn bổ nhiệm ông làm Khâm sai đại thần, lại ban thưởng Thượng Phương Bảo Kiếm tiền trảm hậu tấu, rõ ràng vẫn còn có thể cứu vãn.

Diệp Khôn trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đàm đại khâm sai, đây là hai chuyện khác nhau, ông nên biết, hành thích Hoàng thượng là phạm tội gì?”

“Lão thần… biết…” Đàm Giang Dân lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hoàng thượng, tiểu nữ…”

Diệp Khôn hừ lạnh: “Ông biết thì tốt, người đâu, mau nhốt bé mèo hoang… à, hung thủ hành thích Trẫm vào thiên lao.”

“Ngươi mới là bé mèo hoang!” Đàm Quỳnh Kha giãy giụa, bị hai tên Hắc Y Vệ đẩy vào đại lao, khóa cửa lại.

Cảnh tượng này cũng hơi kịch tính như phim, phụ thân vừa ra khỏi phòng giam, nữ nhi đã bị nhốt vào, lại còn đúng phòng giam đó.

Diệp Khôn trừng mắt nhìn Đàm Giang Dân vẫn đang sửng sốt: “Việc cứu trợ thiên tai không được chậm trễ, ngày mai thượng triều xong, ông lên đường ngay đi!”

Nói xong, anh không quan tâm hai cha con nhà họ Đàm có vẻ mặt như thế nào, quay người đi thẳng.

Ra khỏi thiên lao u ám, Diệp Khôn căn dặn hai Hắc Y Vệ ở lại để lát nữa hộ tống Đàm Giang Dân về nhà.

Tiếp đó, anh lại nhớ ra điều gì, thấp giọng căn dặn Mục Hiếu Trung: “Lão Mục, hình như võ công bé mèo hoang này không tệ, không trói, không sợ nàng ta chạy mất à?”

Mục Hiếu Trung cười nói: “Hoàng thượng yên tâm, lát nữa thần sẽ bỏ Tô Cốt Tán vào đồ ăn của nàng, nàng sẽ mất đi nội lực, không thể chạy thoát được.”

Nghe Hoàng thượng gọi một tiếng lão Mục, hắn ta vui như mở cờ trong bụng, được sủng ái mà lo sợ, có phải Hoàng thượng không xem hắn ta là người ngoài rồi đúng không?

Tô Cốt Tán là một loại thuốc đặc biệt, dùng để áp chế ngưng tụ nội lực, không có nội lực, ngoài mấy chiêu thức võ công thì không khác gì người bình thường, đừng nghĩ tới việc thoát khỏi thiên lao được canh gác nghiêm ngặt.

Chưa bàn đến thành phần điều chế Tô Cốt Tán bí mật như thế nào, chỉ riêng cách điều chế đã rất phức tạp, không chỉ cần
nhiều nguyên liệu, mà còn là những nguyên liệu vô cùng quý giá, rất khó tìm, là một trong mười kỳ dược trong giang hồ, nếu không phải tình huống đặc biệt, hắn ta sẽ không dùng nó.

Bình thường để đối phó với phạm nhân cường đạo nào đó, hễ là người biết võ công, quan phủ sẽ phá thẳng huyệt Khí Hải, đánh gãy gân tay gân chân, cho kẻ đó trở thành người tàn phế, nằm chờ chết, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự thương hoa tiếc ngọc, thích Đàm Quỳnh Kha sao?

Hắn ta đoán không sai, Hoàng thượng thật sự nhìn trúng Đàm Quỳnh Kha, lý tưởng vĩ đại nhất của anh là thu nạp hết toàn bộ người đẹp trong thiên hạ vào hậu cung, với sắc đẹp hại nước hại dân như nàng ta, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua.

Bé mèo hoang này dám hành thích anh, thật đáng ghét, đầu tiên cứ giam trong ngục đã, để nàng chịu chút khổ sở, rồi từ từ mài giũa tính hoang dã của nàng sau, hừ hừ!

Trong lòng anh nghĩ như thế, đáng tiếc tim lại dâng lên cảm giác thương hoa tiếc ngọc, căn dặn Mục Hiếu Trung một lượt, để hắn ta làm thủ lĩnh, giao trọng trách canh giữ thiên lao, phải trông chừng bé mèo hoang này thật tốt, nếu người gầy đi, hoặc mất một sợi tóc, sẽ tịch thu gia sản, tru di tam tộc hắn ta.

Điều này đã làm tướng quân nào đó giữ trọng trách canh giữ thiên lao khinh sợ không nhẹ, mấy lính canh ngục càng khổ hơn, bọn họ quét dọn sạch sẽ phòng giam bé mèo hoang không còn một hạt bụi, khiêng vào một chiếc giường lớn khắc hoa văn, các vật dụng như cung sa cẩm chướng, gương đồng lăng hoa, cứ hễ phòng thiên kim tiểu thư có thì phòng giam bé mèo hoang cũng có, đồ không nên có hay nên có đều có hết, toàn bộ phòng giam được bố trí như khuê phòng một thiên kim tiểu thư, cung phụng như Hoàng hậu nương nương, chỉ thiếu hái trăng trên trời xuống thôi.

Diệp Khôn quay về Hoàng cung, định tới cung Thừa Đức tìm Lệ phi, nhưng ngẫm lại vẫn tới cung Càn Thanh tìm Lan Phi.

Lan Phi và Hạnh Nhi đều ở đây, mặc dù Hạnh Nhi được sắc phong làm Chiêu Dung, nhưng không chịu rời xa Đổng Cát Lan, Diệp Khôn để nàng ở cung Tích Nguyệt, sát cung Càn Thanh, thuận tiện cho hai nàng qua lại, cũng thuận tiện cho anh song phi gì gì đó.

“Hoàng thượng, đây là tấu xin từ chức của Long Kỵ tướng quân Vương Đồng trong Vũ Lâm Vệ, đồng thời, Vương tướng quân còn chủ động quyên góp năm trăm ngàn lượng bạc trắng cho vùng bị thiên tai ở phương Bắc.”

Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung thấy Hoàng thượng tới thì không khỏi vui như mở cờ trong bụng, lúc trước bọn họ còn lo lắng bệnh cũ Hoàng thượng tái phát, lại tới chỗ hồ ly tinh Lệ phi đó, không ngờ Hoàng thượng lại tới đây, được Hoàng thượng ân sủng, sao bọn họ không vui cho được?

Hai người đều mới tắm cách đây không lâu, trên người chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, hút hồn người khác, nụ cười thẹn thùng với lúm đồng tiền xinh xắn, dưới ánh sáng dịu nhẹ càng thêm vẻ quyến rũ xao động lòng người.

Tâm trạng Diệp Khôn vui vẻ, anh định lợi dụng chuyện Vương tam công tử để cách chức Long Kỵ tướng quân Vương Đồng thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, thay người mình tín nhiệm vào, không ngờ Vương Đồng rất hiểu lý lẽ, không chỉ chủ động từ chức, còn quyên tặng năm trăm ngàn lượng bạc, lão già này cũng thông minh đó.

Tay trái anh ôm Lan Phi, tay phải ôm Hạnh Chiêu Dung, cười híp mắt nói: “Ái phi, đêm nay Trẫm rất vui, nên Trẫm quyết định ban thưởng ái phi thần dịch Long hoàng.”

Đương nhiên trong lòng Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung đều biết rõ, thần dịch Long hoàng là gì, gò má hai người đỏ lên, khó kiềm nén nỗi vui mừng, chỉ cần mang long thai, Lệ phi quyến rũ kia còn có cửa tranh với hai nàng ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện