Diệp Khôn lại chịu đả kích nên đã thề, chưa đột phá được cảnh giới tầng thứ năm của Bí quyết Đế vương thì sẽ không đặt chân vào cung Thừa Đức của Lệ phi một bước, năm sáu ngày nay, ngoại trừ những lúc lên triều, xử lý triều chính thì anh toàn ở lại ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà các đại thần trình lên.
Những tấu chương này đều được đại thần chủ quản của các bộ viết sẵn biện pháp giải quyết vấn đề vào nên thân là vua của một nước chỉ cần liếc sơ qua, quẹt quẹt vài đường coi như đã duyệt là OK, có điều tấu chương chồng chất như núi, phải lật từng cuốn từng cuốn để phê duyệt đúng là mệt chết đi được.
Kỳ thực, Diệp Khôn cũng nghiên cứu sơ qua về thể chế hiện đại, trao quyền lợi cho một số đại thần, nhưng kiếp trước chỉ là một người làm công ăn lương, giờ đây lại được một mình nắm giữ quyền hành to bự như vậy, nên dù có khổ thêm chút nữa anh vẫn muốn hưởng thụ khoái cảm được sở hữu đại quyền, nắm giữ quân đội và đưa ra quyết định về mặt chính trị của một vị vua đứng đầu thiên hạ.
Đương nhiên, trong lòng anh vẫn tồn tại những lo lắng, các đại thần đã quyên góp tổng cộng hơn một trăm sáu mươi vạn lượng bạc trắng, ngọai trừ hơn sáu mươi nghìn lượng được giữ lại trong quốc khố, thì một trăm vạn còn lại được chuyển lên phương Bắc để cứu trợ các vùng gặp thiên tai và phát quân lương cho các binh sĩ đóng quân ở biên cương.
Các vùng chịu thiên tai ở phương Bắc chỉ cần được cứu trợ một cách thỏa đáng, nạn dân đang chịu nạn đói có chút gì đó để ăn, không đến mức phải chết đói, thì có lẽ sẽ không nổi dậy tạo phản, khâm sai đại thần mà anh bổ nhiệm là Đàm Giang Dân đã xuất phát ngay trong ngày, dưới sự bảo vệ của Long Tương tướng quân Vương Đồng, khẩn cấp tiến về những vùng gặp thiên tai ở phương Bắc để đôn đốc tình hình, cứu trợ thiên tai.
Chuyện khiến Diệp Khôn lo lắng nhất chính là chiến sự tại vùng Đông Bắc, Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn đã xuất phát nhiều ngày nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin tức nào được truyền về, khoảng cách quá xa xôi, nên dù có là binh sĩ cấp báo tám trăm dặm một ngày đi nữa thì nhanh nhất cũng phải bảy ngày tin tức mới về tới, chỉ hy vọng Võ Công Hầu có thể mang tin tốt về cho anh.
Một vấn đề khác cũng khiến anh lo lắng không kém chính là tài chính, phương Nam dù cho mưa thuận gió hòa, lương thực được mùa, nhưng hơn phân nửa đã được chuyển lên phương Bắc, tài chính vô cùng căng thẳng, khoản nợ mà tên Hoàng đế đã chầu trời ấy để lại chẳng khác nào một cái hố không đáy, có lấp thế nào đi nữa cũng không đầy được.
Tiền ơi là tiền, tất cả mọi chuyện đều là vì không có tiền, chuyện cần kíp hiện tại vẫn là kiếm bạc!
Vũ Lâm Vệ phụ trách bao vệ Hoàng cung, thay Đổng Cát Hiên thống lĩnh Vũ Lâm Vệ xong, Diệp Khôn lại chỉ định Mục Hiếu Trung cẩn thận chọn ra vài người cài cắm vào đó nên hiện tại cũng an tâm hơn rồi, về phần tiểu thái giám, tiểu cung nữ trong cung, hiện tại anh vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào khác thường, nhưng vẫn luôn giữ cảnh giác nhất định với Đại tổng quản thái giám Tô Xuân Vinh.
Diệp Khôn trong lòng cũng hơi nhớ nhung Cung đại mỹ nữ nên bảo Mục Hiếu Trung phái người âm thầm theo dõi, chỉ cần nàng ra ngoài liền lập tức bẩm báo.
Đã hai ngày liên tiếp mà Hắc Y Vệ vẫn chưa vào cung bẩm báo cho thấy Cung đại mỹ nữ vẫn chưa ra ngoài, Diệp Khôn chẳng biết làm gì ngoài cả ngày xử lý quốc sự, và ở lỳ trong ngự thư phòng hành công thổ nạp, ngưng khí xông huyệt.
Ngày thứ ba, sau khi tan triều, thủ lĩnh Hắc Y Vệ đã tiến cung bẩm báo: Cung tiểu thư đang ở tại tiệm vải ở thành Bắc.
Diệp Khôn hưng phấn, kích động rời khỏi cung, chạy thẳng đến tiệm vải Cung Kỳ ở thành Bắc.
Vì chuyện hai ngày trước nên bọn tiểu nhị trong cửa tiệm rất khách khí với Diệp Khôn và rất nhiệt tình đón tiếp.
Không nhìn thấy lão chưởng quầy, Diệp Khôn chẳng biết làm gì nên đành phải nói với tiểu nhị: "Phiền tiểu ca mời lão chưởng quầy của quý tiệm đến đây, bản công tử có việc muốn thương lượng."
Lão chưởng quầy đang ở bên trong nói chuyện với tiểu thư nghe nói Diệp Khôn tìm mình có việc, liền chắp tay chào Cung Thanh Nhi rồi đi theo tiểu nhị ra ngoài.
Ông ta chắp tay chào, tươi cười nói: “Chẳng hay Diệp công tử tìm lão hủ có chuyện gì?"
Ngày đó, hành động của Diệp Khôn đã để lại cho ông ta ấn tượng cực tốt, đám công tử của các thế gia đại tộc đa phần đều quần là áo lượt nhưng Diệp Khôn lại không nhiễm những thói hư tật xấu của đám công tử quần là áo lượt đó, ngược lại còn lịch sự, ôn hòa, bình dị dễ gần, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, lại còn thông minh, đúng là một công tử phong độ ngời ngời.
Diệp Khôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, anh chỉ chỉ những bộ quần áo may sẵn được treo trên kệ hàng, mỉm cười nói: "Lão tiên sinh, những bộ bố y này không bán được sao?"
Lão chưởng quầy mỉm cười gật đầu, phụ nữ trong khắp
thiên hạ này ai cũng khéo tay, giỏi nữ công gia chánh, nên hầu hết đều mua vải về nhà tự mình cắt may, cho nên đương nhiên là những bộ quần áo may sẵn bán không được, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Diệp Khôn cười nói: "Nếu kiểu dáng mới thì sao? Với uy tín của quý tiệm, doanh số chắc cũng ở mức khá chứ nhỉ?"
Lão chưởng quầy có hơi động lòng nhưng lại lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ than thở: "Khó, khó, khó lắm."
Ngay cả khi sáng tạo ra những bộ xiêm y với kiểu dáng mới mẻ thì cùng lắm là hai, ba ngày sau sẽ có người bắt chước ngay, một khi trở nên phổ biến thì kiểu dáng mới cũng sẽ lỗi thời, và rồi có bán cũng chẳng ai mua.
Ồ xem ra, anh đây tính toán đủ đường nhưng vẫn quên tính đến điều này, vậy những bản thảo mà anh đây khó nhọc vẽ ra chẳng phải uổng phí sao? Chẳng phải là hết cơ hội để tiếp cận Cung đại mỹ nữ sao?
Diệp Khôn nhíu mày, thong thả đi tới đi lui, và rồi một ý tưởng xuất hiện, hiệu ứng ngôi sao quảng bá thương hiệu, chẳng phải người đời sau đều như vậy sao?
Ngôi sao nổi tiếng, chẳng phải anh đây muốn tạo ra ngôi sao tuyệt vời nhất sao? Đây chăng phải là một công đôi việc ư? Ha ha ha!
Diệp Khôn bật cười, vỗ quạt vào lòng bàn tay, hăng hái nói: "Lão chưởng quầy, làm phiền ông hãy giới thiệu tôi với chủ tiệm, bản công tử muốn bàn một chuyện làm ăn lớn với chủ tiệm."
Lão chưởng quầy sửng sốt một lát mới phản ứng lại, chắp tay thở dài nói: "Công tử chờ một chút."
Ông ta làm chưởng quầy cũng đã nhiều năm rồi, sự thông minh, nhanh nhạy của Cung tiểu thư khiến ông ta bội phục tự đáy lòng, sinh thời, ông ta cũng muốn được nhiền thấy Cung Kỳ phát triển lớn mạnh, cho nên dù nụ cười trên mặt Diệp Khôn khiến ông ta bán tín bán nghi, nhưng mặc kệ thật giả thế nào, cứ xem thử rồi hẳn nói, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Cung Thanh Nhi đang ở bên trong uống trà, nghe nói có người muốn bàn chuyện làm ăn lớn với mình liền nhướng mày, người này, khẩu khí lớn thật.
Nàng vốn không muốn gặp khách, nhưng nghe lão chưởng quầy kể lại chuyện đã xảy ra hai ngày trước nên mới đứng dậy theo lão chưởng quầy đi ra, kỳ thực nàng cũng muốn gặp mặt Diệp đại công tử khoe khoang khoác lác ấy một lần cho biết.
Cung Thanh Nhi vừa bước ra, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Khôn liền ngẩn người, nhớ tới chuyện ngày đó, hai gò má liền ửng hồng, cái tên cợt nhả này tại sao lại ở đây? Lẽ nào hắn không phải là Diệp công tử mà lão chưởng quầy đã nói?
"Diệp công tử, đây chính là tiểu thư nhà ta." Lão chưởng quầy giới thiệu hai người xong liền thức thời lui sang một bên.
"Ai ya, thật không ngờ bà chủ của tiệm vải Cung Kỳ còn trẻ như vậy, thất kính thất kính." Diệp Khôn giả bộ hoảng hốt, lấy làm bất ngờ chắp tay cúi chào Cung Thanh Nhi thật sâu.
Nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, muốn đánh cũng không được nên Cung Thanh Nhi rất tức giận trong lòng, lúc này, người ta nho nhã lễ độ như vậy thì nàng sao có thể trở mặt đây? Huống hồ, trong lòng nàng mặc dù có chút tức giận nhưng cũng không đến nỗi ghét cay ghét đắng.
Nàng cúi người đáp lễ, tự nhiên thoải mái nói: "Diệp công tử muốn bàn chuyện làm ăn gì?”
Mặc dù không trở mặt nhưng nàng cũng không mời người ta vào trong ngồi, cho thấy trong lòng nàng vẫn còn tức giận.
Diệp Khôn không nói gì, mà chỉ cười tít mắt rồi lấy một cuộn bản thảo từ trong ống tay áo thùng thình ra, rồi lấy ra một tờ đưa cho Cung Thanh Nhi, số còn lại được anh cẩn thận cất lại vào ống tay áo.
Cung Thanh Nhi nhận lấy, vừa nhìn liền nhíu chặt đôi mày liễu, trên tờ bản thảo này có vẽ những hình ảnh kỳ lạ, khiến người ta không hiểu gì hết.
Quan sát thấy ánh mất nghi hoặc của nàng, Diệp Khôn liền mỉm cười, giơ ngón tay vẽ vòng vòng trên đỉnh đầu ý muốn nói: Nàng hãy ngẫm nghĩ thật kỹ.
Kỳ thực cũng không phải là kỳ lạ đến mức Cung Thanh Nhi mơ hồ không hiểu được, mà là bức vẽ của Diệp Khôn quá đơn giản, có chút giống những hình vẽ bừa của trẻ con, Diệp Khôn không phải là không muốn vẽ thật đẹp mà là trình độ vẽ vời của anh ta chỉ đến đó mà thôi.