Xuyên Không Thành Vua Chúa

Vưu vật trời sinh


trước sau

Một triệu lượng bạc, cho dù là đại tộc thế gia thì cũng chưa chắc có thể gom góp đủ con số đó trong thời gian ngắn được, trừ phi người đó là đại tham quan, còn loại quan thanh liêm đến mức thanh nhàn như ông ta thì đừng nói là một triệu lượng, con số một trăm nghìn lượng đã là chuyện rất khó khan rồi.

“Hoàng Thượng…” Lý Tấn không biết vì sao trong lòng Hoàng Thượng lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, phải chăng là ngài muốn tiền đến mức điên cuồng rồi sao? Ông cảm thấy cái đầu của mình đã không còn hữu dụng nữa, bèn nhỏ nhẹ nói: “Hoàng Thượng… vậy… vậy lão thần…”

Điều ông đoán hoàn toàn chính xác, tên Hoàng Thượng này đúng thật là thèm tiền đến điên rồi, nên trăm mưu ngàn kế để nghĩ cách có được tiền mới thôi.

Diệp Khôn cười híp mắt: “Lý ái khanh, ông là đóa hoa của tổ quốc… à ùm, trụ cột của đất nước, khó mà có được quan tốt như ông, Trẫm không thể mất ông được, chuyện từ quan không được nhắc nữa, nếu không thì Trẫm sẽ giết cả nhà ông, chu di cửu tộc!”

“Dạ, dạ…” Lý Tấn không ngừng lau mồ hôi hột trên trán: trời ơi, từ quan cũng có tội sao? Tên hôn quân này tin lời gièm pha, những ngày gần đây đã giết không ít đại thần, có vẻ như đã bị nghiện giết choc rồi, hở chút là giết cả nhà, diệt cả tộc. Ôi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Đại Chu này thật sự sẽ xong phim.

Diệp Khôn phẩy phẩy tay rồi ra hiệu cho ông có thể rời đi, một mình ngồi trên ghế, trong đầu anh lúc này chỉ tập trung suy nghĩ tìm cách nhanh chóng có được một khoản ngân lượng.

Văn võ bá quan trong triều, chắc chắn có không ít những đại tham quan, chỉ có điều là trước tiên phải nắm giữ được chứng cứ tham ô của họ đã, hơn nữa anh cũng chưa biết hiện tại có ai đang âm thầm theo dõi muốn đoạt ngôi vị của anh hay không, chuyện kiếm tiền và thiết lập đội thị vệ chỉ có thể tiến hành trong âm thầm mà thôi.

Thật ra anh cũng có vài cách kiếm tiền, nhưng cần tiến hành trong thời gian lâu dài, bây giờ anh lại không có thời gian để chờ đợi.

Chết tiệt, có cách nào kiếm tiền nhanh nhất không?

Diệp Khôn dựa lưng vào ghế, chân đặt lên bàn rung lắc, nhìn hoàn toàn không giống tư thế ngồi của chân long thiên tử.

Đang lúc anh đang đau đầu suy nghĩ cách kiếm tiền nhanh nhất, bên ngoài truyền vào giọng của tổng quản nội thị giám Tổ Tử Luân: “Hoàng Thượng, Lệ Phi nương nương cầu kiến.”

Vừa nghe thấy Lệ Phi nương nương, mắt của Diệp Khôn đã sáng lên, anh nuốt nước bọt rồi nói: “Cho vào.”

Trong phần ký ức không đầy đủ của vị Hoàng đế chết tiệt kia, đa số là liên quan đến Lệ Phi, người có nhan sắc tuyệt thế như Đổng Cát Lan gả vào cung đã hơn một năm mà vẫn giữ được tấm than trong trắng, chứng tỏ Lệ Phi này được sủng ái hết cỡ.

Thực tế thì hình như vị Hoàng đế đã chết này không nạp nhiều phi tần, sau khi Hoàng hậu qua đời vì bệnh, cả hậu cung hẻo lánh, trong ký ức của hắn hình như chỉ có Lệ Phi và Lan Phi, ngoài ra không còn phi tần nào nữa.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”

Giọng nói nũng nịu bất ngờ vang lên khiến cho Diệp Khôn đang thất thần bị giật mình, trời ạ, chỉ mới nghe cái giọng dẻo quẹo, mềm nhũn như có ma lực câu hồn vía lên mây rồi, nếu như cái giọng này mà gọi thức dậy buổi sáng sớm thì không phải là càng đòi mạng hơn sao?

Lệ Phi như đám mây đỏ bay vào, mùi thơm tỏa ra từ người nàng nức mũi, khiến cho người ngửi trúng say ngất ngây.

Lệ Phi có hàng mi cong cong, đôi mắt long lanh anh đào như hố sâu mê hoặc chết người, chiếc áo màu hồng nhạt che phân nửa đôi bồng đào, để lộ khe ngực sâu thẳm như muốn hút hồn người, thậm chí có thể khiến cho đối phương cho dù có bị chết ngạt trong đó vẫn cam tâm tình nguyện. Chiếc đầm đỏ mỏng như cánh ve càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ cùng làn da trắng sáng như gương, thần thái mê hoặc động lòng người.

Ực một tiếng, Diệp Khôn nuốt nước bọt, rồi lại vuốt mũi theo thói quen. Trời ạ, chẳng lẽ tên Hoàng đế chết tiệt đó đến chết cũng không quên toàn thân từ trên xuống dưới của Lệ Phi sao, nàng đưa tay sà vào lòng, từng cái nhíu mày, từng nụ cười cũng mang theo ma lực hút hồn người đến kỳ lạ.

Vốn trời sinh duyên dáng, nhưng với bất kỳ người đàn ông nào có tâm sinh lý bình thường thì cũng khó mà cưỡng nỗi sự hấp dẫn, mê hoặc từ Lệ Phi!

“Hoàng Thượng, Ngài quên thần
thiếp rồi sao?” Lệ Phi nũng nịu, nở nụ cười làm rung động tâm hồn, đồng thời còn mang theo chút biểu cảm đắc ý.

Nàng rất tự tin về dung nhan của bản thân mình, người đàn ông mà có thể chống đỡ lại ma lực thu hút chết người của nàng trên thế gian này chắc cũng không có mấy ai, ngay cả đến những tiểu thái giám cũng đã từng mất hồn vì nhan sắc của nàng.

Trời ạ, đúng là tên Hoàng đế chết tiệt kia quá sướng mà, Diệp Khôn lại nuốt nước bọt ừng ực, rồi đưa tay ra muốn ôm, đồng thời nói với giọng cười thích thú: “Ái Phi, cho Trẫm ôm cái nào.”

“Thần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng long thể khang phục.” Lệ Phi rất tự nhiên mà lùi sau một bước, rồi ưỡn ẹo cúi người xuống hành lễ, tạo vừa đúng khoảng cách có thể tránh khỏi cái ôm của Diệp Khôn.

“Ôi, Trẫm vẫn còn bệnh này.” Diệp Khôn cười thầm, rồi bước lên phía trước đưa tay định ôm lấy Lệ Phi: “Ái phi, để Trẫm yêu nàng cái nào.”

“Hoàng Thượng vẫn gấp gáp như vậy.” Lệ Phi cười tươi, eo thon vừa xoay nhẹ, cả người đã nhẹ nhàng rơi vào long Diệp Khôn, nàng đưa chiếc khăn lụa trong tay mình lên rồi phất nhẹ vào mặt hắn.

Diệp Khôn vốn đã không thể kháng cự lại mị lực câu hồn của nàng, giờ thêm hành động khiêu khích này, hương thơm từ chiếc khăn bay vào mũi, hai má hơi nhột, càng khiến cho anh không thể kiềm chế hơn, đưa tay ôm chặt nàng ta, cười khúc khích nói: “Mỹ nhân, đến đây, để Trẫm yêu nàng nào.”

“Long thể Hoàng Thượng mới khỏi, cần phải tĩnh dưỡng lại, thần thiếp đang chờ được Hoàng Thượng ân sủng này.” Lệ phi lắc nhẹ eo thon, thân hình mềm mại đã xoay người áp sát phía sau lung Diệp Khôn, cũng không biết là nàng cố tình hay vô tình, nhưng hành động của nàng lại vừa đúng lúc tránh được cái ôm của Diệp Khôn.

Cũng biết chơi trò mèo vờn chuột lắm nhỉ.

Bị chọc làm cho máu nóng toàn thân dâng lên hừng hực, Diệp Khôn đang đứng hướng về phía Nam liền xoay người lại, trừng cặp mắt đỏ ngầu về phía nàng, hai tay hắn dang ra, hung tợn chụp về phía Lệ Phi.

Chết tiệt, anh đây không tin không bắt được cô nàng, bắt được là lập tức hành pháp ngay.

“Ôi, Hoàng Thượng…” Lệ Phi cười khúc khích né tránh, rồi nũng nịu nói: “Hoàng Thượng, giờ đang là ban ngày mà…”

Lời của nàng đã thể hiện rất rõ ý nói giờ đang là ban ngày, sao lại có thể làm chuyện đó được? Đến tối rồi tính chứ.

Diệp Khôn liên tục vồ hụt mấy lần, đến cả cái góc áo cũng không chụp được, anh nghiến răng bực mình và nói: “Sao lại phải đợi đến tối, anh… Trẫm muốn xơi nàng ngay lúc này!”

“Hoàng Thượng, các đại thần đều đang chờ ở bên ngoài kìa.” Lệ phi cười duyên tránh hai bàn tay như móng vuốt của sói, người nàng không khác gì con cá trạch, trơn trượt khác thường.

Diệp Khôn tốn hao hết toàn bộ sức lực của mình mới nắm được sợi hồng lăng ở khuỷu tay nàng, anh dùng sức kéo lại với ý định kéo cả người nàng đến trước mặt hắn.

Lệ Phi yêu kiều di chuyển, nới lỏng sợi hồng lăng buộc trên khuỷu tay ra, nũng nịu nói: “Hoàng Thượng, long thể quan trọng, ngày tháng còn dài, quốc sự làm trọng.”

“Nàng…” Diệp Khôn cầm lấy sợi hồng lăng thơm nồng mùi hương say lòng người: Chết tiệt, sao trơn tuột thế?

“Hoàng Thượng, thần thiếp tối nay sẽ đợi chàng ở tẩm cung để được chàng ân sủng.” Lệ Phi đột nhiên dịu dàng hơn, vội lên tiếng, rồi lại thổi nhẹ một hơi vào tai hắn, sau đó nhân lúc hai tay Diệp Khôn vẫn còn chưa khép lại thì nhanh chóng chuồn ra khỏi vòng tay của hắn.

“Hoàng Thượng, quốc sự làm trọng, thần thiếp cáo lui đây.” Lệ Phi cúi người hành lễ, trước khi rời đi còn xoay đầu lại chớp chớp mắt đưa tình: “Hoàng Thượng nhớ đến nhé, đừng để thần thiếp chờ đợi rèm không.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện