Mùa đông năm 2405, trên một sàn đấu võ nổi tiếng lúc bấy giờ.
Một cô gái với thân hình nhỏ bé vừa tròn hai mươi đang đứng trên sàn đấu cùng với đối thủ là một tên cao to.
Gương mặt hắn hầm hầm sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Khán giả ngồi xem cũng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Vì hắn là Ngô Phi Phàm được người đời mệnh danh là vua sức mạnh, những trận đấu hắn tham gia đều giành giải nhất.
Thế nhưng hôm nay hắn đã để bại dưới tay một cô gái yếu đuối.
Người đó không ai khác chính là La Noãn Vy, với hơn mười một lần đoạt giải vô địch thế giới.
" Người chiến thắng hôm nay chính là La Noãn Vy".
Người dẫn chương trình hét lớn tên cô dưới sự hò hét của mọi người.
Dưới sự hò hét ấy, Noãn Vy không biểu hiện một chút cảm xúc điềm nhiên bỏ đi.
Chứng kiến sự kiêu ngạo của cô, Ngô Phi Phàm nằm trên sàn nghiến răng ken két, bàn tay nắm chặt vào nhau các đường gân xanh đều nổi lên.
Trong lòng hắn nổi lên lòng căm phẫn.
" Rồi sẽ có ngày tao hạ gục con nhóc láo xược nhà mày."
Bên ngoài cửa khán đài đã có biết bao nhiêu nhà báo đang đứng chen chúc nhau một cách lộn xộn để được phỏng vấn La Noãn Vy.
Nhưng lần nào cũng vậy, cô đều lẻn ra ngoài bằng cửa sau.
Đầu đội nón, áo phủ kín người, thêm chiếc khẩu trang thế là dễ dàng trốn thoát đám nhà báo.
Noãn Vy vừa đi trên đường vừa ngẫm nghĩ về chiến thắng hôm nay của mình.
Người tên Ngô Phi Phàm kia quả thật rất mạnh nhưng chính vì điều đó mà hắn lại quá tự tin vào bản thân mình, xem thường đối phương.
Nếu lúc nảy hắn không tập trung một chút có lẽ trận chiến vẫn còn diễn ra.
Noãn Vy bất giác nhìn lên bầu trời khẽ mỉm cười.
" Thời tiết tốt như vầy, mình nên thưởng cho bản thân một cây kem ăn mừng chiến thắng."
Nói là làm, cô ung dung đi đến tiệm kem gần đó.
Đang đi thì cô dừng lại một cách đột ngột vì một thứ dưới chân mình, đó là một miếng ngọc trong rất kì quái.
Nhìn thấy đồ vật kì lạ bản tính tò mò của cô liền trỗi dậy.
Cô khẽ cúi người xuống nhặt lấy miếng ngọc lên vô tình bị gai nhọn trên đường đâm phải, máu của cô rơi xuống miếng ngọc.
Một luồng ánh sáng trắng phát ra từ miếng ngọc lóe mắt theo phản xạ cô lấy tay che mắt mình lại.
Trong khoảnh khắc đó cô cảm nhận được hình như có ai vừa tạt nước vào người mình.
Khi mở mắt ra cô phát hiện có rất nhiều người đang đứng trước mặt nhìn mình với ánh mắt kì thị hơn thế nữa họ còn mặc đồ của thời cổ đại.
Chẳng lẽ cô đang đi lạc vào đoàn làm phim nào sao?
" Cô ta tỉnh rồi thưa phu nhân."
Giọng nói của người phụ nữ kia thốt ra trong đầu cô liền có một tia sáng