" Mẹ."
Hôm sau, Long Ngâm bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Hắn mở mắt ra đã nhìn thấy Noãn Vy nằm bên cạnh.
Quá bất ngờ, hắn liền ngồi bật dậy.
" Cô ta..."
Hắn muốn nói gì nhưng sau đó ngừng lại một lúc rồi bật cười một cách ngốc nghếch.
Trong một khoảnh khắc nào đó bản thân hắn đã quên mất mình đã là người có gia đình.
Chuyện này để người khác biết được quả thật là một chuyện buồn cười.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn Noãn Vy mà nhớ lại thái độ lúc tối của cô.
Xém chút nữa thì hắn đã bị cô ném xuống đất ngủ.
Nữ nhân này, vừa có sức mạnh vừa hung dữ như một con hổ mà hắn gặp cũng phải ngáng.
Long Ngâm vội vàng rời khỏi giường trước khi cô thức dậy và la mắng.
Xỏ đôi giày vào chân hắn định rời đi nhưng không hiểu vì sao lại quay đầu nhìn Noãn Vy đang ngủ ngon lành trên giường.
Bất giác hắn đến gần cô hơn, ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn không một vết xước.
Đôi lông mi dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt của cô.
Bờ môi căng mọng của Noãn Vy, Long Ngâm lại có một loại cảm giác ham muốn cắn vào đó một cái.
Nhưng suy nghĩ vừa hiện lên thì hắn nhanh chóng vụt tắt không để bản thân mình đi quá xa.
Nữ nhân này chỉ là một nô tì cấp thấp mà lại có điểm thu hút người khác đến vậy.
Hèn gì Đỗ phu nhân lại muốn giết cô.
Noãn Vy đang ngủ nhưng lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình.
Cô mở mắt ra, trước mắt cô chính là đôi mắt đang nhìn cô chăm chú.
Noãn Vy theo phản xạ mà vung tay đấm vào mặt hắn một cái còn miệng thì la lớn " đồ biến thái!".
Long Ngâm bị một đấm của cô không kịp trở tay mà ngã nhào ra đất.
Tay liền ôm lấy mặt, để không bị nghi ngờ hắn bật khóc kêu đau.
Lúc này, Noãn Vy mới lấy lại được bình tĩnh nhưng cô không vội dỗ dành hắn mà quay sang hỏi tội.
" Ngươi, tại sao lại nhìn ta trong lúc ta đang ngủ?"
Bị hỏi tội, Long Ngâm không khóc nữa hắn liền lấy lí do muốn đánh thức cô dậy nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô cho một đấm vào mặt.
Thấy hắn nói một cách chân thật như vậy, trong lòng cô cũng không có một chút hoài nghi mà chuyển sang thấy tội lỗi vì đã lỡ ra tay với hắn.
Bây giờ cô mới chịu đi đến đỡ hắn dậy, cẩn thận xem vết thương trên mặt hắn.
Long Ngâm tưởng cô sau khi ngủ dậy đã thay lòng đổi dạ đối sửa tốt với hắn.
Mà nào ngờ cô nhìn vết thương lại buông ra một câu chăm chọc hắn.
" Làm việc xấu đáng bị có một vòng tròn trên mặt."
Khóe môi hắn giật giật nhìn cô.
Nữ nhân này thật uổng công hắn đã có những suy nghĩ tốt về cô.
Buổi sáng.
bốn người bọn cô được vị đại thẩm kia đãi món cháo gà thịnh soạn.
Không biết hôm nay bà ta có việc gì vui mà cho bọn họ ăn cháo gà mà bà đích tay làm.
Chẳng lẽ là do số tiền hôm qua mà cô đã kiếm được cho bà ta nên bà ta mới đãi ăn thế này.
Noãn Vy húp một muỗng cháo, từng bông gạo vừa chính tới bung nỡ ra trong miệng cô thêm các gia vị vào làm món cháo này ngon đến khó cưỡng lại được.
Cô tham lam húp hết chén cháo trong tích tắc.
" Đại thẩm cho ta thêm một bát nữa."
Bốn người bọn họ nhìn cô ăn mà trong lòng không khỏi cảm thán.
Nữ nhân này cứ giống như bị chết đói mà ăn uống giống như sắp không được ăn được nữa.
Long Ngâm thấy mọi người cứ nhìn cô ăn lại sợ nữ nhân này có tính tình không tốt.
Hắn cũng gia nhập bọn cùng cô, bát cháo đang cầm trên tay còn nóng hổi hắn thổi vài cái liền húp hết một hơi.
" Một bát nữa!"
Ngạo Hư và bà lão thấy tam hoàng tử như vậy thì không dám nhìn nữa mà ăn lấy phần thức ăn của mình.
Kẻo lại bị hai vợ chồng nhà này ăn hết bữa sáng của người khác mất.
Ai mà biết được một người điên với kẻ nắng mưa thất thường sẽ làm gì.
Vị đại thẩm nhìn thấy họ ăn một cách ngon miệng trong lòng bà cảm thấy hài lòng.
Đã từ rất lâu rồi, bà chưa có được một bữa ăn sum vầy như thế này. Bà ta nhìn bọn họ một lượt rồi hỏi.
" Các người con cái nhà ai? Sao lại đi lang thang không nhà không cửa để về."
Noãn Vy đang ăn ngon bị câu hỏi của bà ta thì dừng lại.
Ai bảo cô không có nhà.
Nói ra chỉ càng oán hận trong lòng.
Từ ngày cô đến nơi này chưa ngày nào được sống yên ổn.
Không chét thì bị đánh ghen còn không thì thì kêu người ám sát.
Đến cả nhà cũng bị đuổi đi.
Nguyên chủ này cũng đáng thương lắm rồi.
Chờ đã, hình như cô vừa mới phát hiện ra.
Vị đại thẩm này hoàn toàn không nhận ra mình.
Bà ta không biết cô là nô tì của Đỗ gia.
Nếu như vậy thì quá tốt cho cô.
Nhưng cũng không đúng, ở thời đại này chỉ cần hóa trang một chút là người ta đã không nhận ra nhau rồi.
Huống hồ cô lại không ra ngoài thường xuyên làm sao bà ta biết được.
" Chúng tôi là người từ nơi khác đến đây.
Vì chưa tìm được nơi phù hợp để dừng chân nên mới xin ở tạm nhà đại thẩm.
Mong thẩm không cảm thấy phiền."
" Không phiền, không phiền.
Ngôi nhà rộng lớn này mà có thêm người ở cùng vui còn không kịp sao lại thấy phiền được."
Noãn Vy cười cho có lệ nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Đã lấy tiền của cô rồi mà dám nói phiền thử xem, cô không xử bà ta một trận ra hồn cô không mang họ La.
Nộ khí đang dâng trào trong người cô.
Từ bên ngoài cửa, có người đưa tin vụ cháy đêm qua đã thêu rụi người trong nhà không còn ai sống xót đến cả xác cũng thành tro.
Vị đại thẩm nghe xong thì liền chẹp miệng than thở.
" Chắc các người không biết ai đâu."
Noãn Vy nói thầm trong lòng,