" Làm sao cha lại biết rõ như vậy."
" Ôi trời, bên ngoài đang đồn ầm lên còn gì."
" Hả!"
Noãn Vy có chút suy sụp, cô nhớ rất rõ hôm qua chỉ tạo ra một đường cháy để hù dọa bọn họ thôi.
Làm sao nó lại cháy hết cả Đỗ gia được.
Cô phải đến đó xác nhận lại.
Noãn Vy không nói gì, cô chạy một mạch ra ngoài.
Trong vô thức những hình ảnh trước đây của nguyên chủ lại hiện ra trong đầu cô.
Từng hình ảnh đều là cảnh Đỗ lão gia giúp đỡ cô.
Từ khi còn nhỏ cô đã được Đỗ gia nhận nuôi, ông ta rất yêu thương cô.
Nhiều năm qua, Đỗ gia không có tin vui Đỗ lão gia đã xem nguyên chủ như đứa con gái nhỏ của mình.
Nhưng Đỗ phu nhân bị những lời nói ra vào trong Đỗ phủ mà sinh lòng nghi ngờ.
Nghĩ quan hệ của hai người họ lại là kiểu nam nữ nên mới có những hành xử quá đáng.
Đỗ lão gia cũng vì quá thương vợ nên ông ta mới không quản đến việc này chỉ lẳng lặng nhờ Mộc Xuân giúp ông ta xử lí.
Mặc dù nguyên chủ đã không còn nữa nhưng tâm hồn của cô ta lúc nào cũng lương thiện.
Nghe thấy tin Đỗ phủ bị thêu rụi thì cơ thể liền sinh ra những cảm xúc rối loạn.
Noãn Vy rõ ràng cảm nhận được tất cả những tâm tình của cô ta.
Có lẽ.
vì sự đối tốt Đỗ lão gia đã nguyên chủ nguyện một lòng trung thành.
" Nguyên chủ, cô đừng quá yếu đối.
Đỗ lão gia tốt với cô nhưng Đỗ phu nhân thì không, cô không cần phải thấy ấy nấy.
Tất cả chuyện này đều là do tôi làm cô chẳng liên quan gì cả."
Khi Noãn Vy tới được nơi thì trước mặt cô chính là một đóng tro tàn.
Đám người của Đỗ phủ đứng đằng xa nhìn ngôi nhà mà không kìm lòng được người nào người nấy đều khóc lóc.
Nhìn quanh nhưng Noãn Vy lại không nhìn thấy Mộc Xuân đâu.
Cô lo lắng đi xung quanh tìm kiếm.
" Mộc Xuân cô vẫn bình an chứ?"
Một câu hỏi trong vô thức hiện ra trong đầu cô.
Không biết bây giờ cô ta đang ở đâu.
Hẳn là đã rời khỏi đây để đi tìm Đỗ lão gia báo tin.
Nhưng mà thật kì lạ, cô cũng không nhìn thấy Đỗ phu nhân ở đâu chẳng lẽ hai người này đi chung với nhau.
Noãn Vy đi một vòng ra phía sau khu đất trống, lúc này cô nhìn thấy bóng dáng quên thuộc của Đỗ phu nhân.
Bên cạnh bà ta chính là Mộc Xuân.
Bà ta đang quỳ lạy thứ gì trước mặt mình.
Vì ở phía sau nhưng Noãn Vy cũng không nhìn ra là gì.
Cô nhẹ nhàng bước đi không phát ra tiếng động đến chỗ họ, dừng ở một khoảng cách vừa đủ.
Khi ấy, cô mới nhận ra thứ mà bà ta đang quỳ lạy chính là một bia mộ.
" Đó là bia mộ của ai vậy?"
Noãn Vy nheo mắt nhìn kĩ dòng chữ trên bia mộ.
Thật không ngờ cô lại nhìn ra được đó là tên của mình.
Bản thân cảm thấy hơi sốc, bia mộ đó mà lại làm cho cô.
" A a a...đừng qua đây! Đừng qua đây! Noãn Vy làm ơn hãy tha cho ta đi, cầu xin cô!"
Đột nhiên cô nghe thấy Đỗ phu nhân hét lên, bà ta ngồi bẹt ra đất mà lùi về sau.
Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm gì đó, nghe thoáng qua hình như có tên cô.
" Phu nhân hãy bình tĩnh, Noãn Vy đã chết rồi.
Cô ta sẽ không đến đây được đâu."
Mộc Xuân đỡ bà ta đứng dậy.
Từ khi tỉnh dậy nhìn thấy ngôi nhà trở thành đóng tro tàn bà ta cứ luôn miệng nhắc đến Noãn Vy.
Chẳng biết Đỗ phu nhân chịu đả kích gì mà bà ta chạy ra phía sau khu đất trống.
Bà ta lấy tay mình cào đất lên làm thành một ngôi mộ còn tự lấy máu mình viết tên lên tấm bia mộ.
Sau đó thì quỳ lạy trong miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó cô không nghe rõ.
" Không, Mộc Xuân à! Cô ta lại đến tìm ta rồi.
Á...cô ta đang đứng trước mặt ta, ta sợ quá.
Mộc Xuân mau đuổi cô ta đi đi!"
Đỗ phu nhân giờ đã trở thành một kẻ điên.
Bà ta la hét luôn miệng bảo Noãn Vy xuất hiện.
Mộc Xuân thấy bà ta như vậy trong lòng có chút ấy nấy.
Không ngờ bà ta lại kích động đến nổi điên loạn.
Nhưng tất cả đều là nghiệp mà bà ta tạo ra không thể trách ai được.
" Phu nhân, xin lỗi người."
Mộc Xuân một tay đánh ngất Đỗ phu nhân.
Thấy bà ta bất tỉnh cô liền dìu bà ta lại một gốc cây nằm nghỉ.
Nhà đã không còn, Đỗ gia từ nay không biết sẽ đi đâu về đâu.
Chuyện lớn như vậy cô phải báo việc này cho Đỗ lão gia biết.
Noãn Vy núp ở gần đó thấy Mộc Xuân viết gì đó rồi buộc vào chân chim bồ câu cho nó bay đi.
Trong lòng cô thầm đoán chắc hẳn cô ta đang muốn báo tin cho Đỗ lão gia.
Noãn Vy quay người đi, cô hít một hơi thật sâu.
"Từ giờ trở đi Đỗ gia và Noãn Vy sẽ không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong câu đấy, cô lặng lẽ rời đi.
Có thể coi đây như việc chấm dứt sự trả thù của cô với Đỗ gia.
Những kí ức của nguyên chủ một lần nữa lại hiện ra vui có, buồn có, khi tuyệt vọng, lúc khao khát sống.
Tất cả đều ùa về như điểm lại những kỉ niệm tuy ngắn nhưng chứa đựng biết bao nhiêu là cảm xúc của một con người.
Và cũng có thể lần này sẽ là lần cuối những thứ không vui này tồn tại trong tâm hồn của Noãn Vy.
Trong vô thức cô cảm nhận được hơi thở của nguyên chủ, dường như cô ấy vừa trở lại trong linh thức của cô.
Noãn Vy vô thức gọi nguyên chủ.
" Là cô sao?"
"..."
Tuy không nhận được câu trả lời nhưng lại có một con bướm bay đến đậu vào tay cô.
Nó quạt quạt đôi cánh của mình giống như đang nói lời cảm ơn với cô.
Sau đó biến thành những hạt li ti rồi tan biến trong không trung, những kí ức kia cũng trở nên mờ nhạt.
Những