" Không ổn rồi! "
Noãn Vy hất ha hớt hãi chạy vào bên trong.
A Hảo và Long Ngâm đã xảy ra chuyện gì.
" Tiểu Lan cô ấy..cô ấy muốn tự sát!"
" Tự sát!"
Cả hai đều ngạc nhiên, đồng thanh nói.
Noãn Vy nháy mắt ra hiệu với Long Ngâm.
Bắt được tín hiệu, hắn dường như đã hiểu ra.
Liền ùa theo cô làm ra vẻ mặt nghiêm trọng.
" A Hảo, ta nghĩ nên đến đó xem tình thế nào.
Dù sao cô nương đó cũng có con với huynh."
" Ta.."
Bị lời nói của Long Ngâm và sự hối thúc của Noãn Vy.
A Hảo không thể không đến đó.
Khi ba người chạy đến nơi, Tiểu Lan đã đứng trên ghế chuẩn bị treo cổ.
" Tiểu Lan, cô đang làm gì vậy! Mau xuống đây!"
A Hảo sợ hãi kêu cô ta xuống đất.
Nhưng Tiểu Lan lại khóc nức nở.
Cô ta nói với A Hảo.
" Ta mang trong mình cốt nhục của huynh nhưng huynh không chấp nhận mẹ con ta.
Mọi người xung quanh chắc chắn không chấp nhận ta.
Sống mà bị người khác nói ra nói vào thôi thì để mẹ con ta chết đi cho xong."
Thấy A Hảo đứng im như cột đình.
Noãn Vy nhéo vào tay gã.
" Au..."
" Huynh không nói gì thì cô ấy chết thật đó."
Lúc này tâm trạng của gã rất rối loạn.
Gã cũng không nghĩ ra được gì để nói.
Nhưng Noãn Vy cứ ở bên hối thúc không ngừng.
Cổ họng không thể phát ra được tiếng nào.
Long Ngâm thở dài.
Xem ra hắn phải giúp tên này thì kế hoạch của Noãn Vy mới thành công được.
Nếu không nữ nhân đó lại càm ràm bên tai hắn cho xem.
Long Ngâm nói nhỏ vào tai A Hảo.
" Hãy hứa sẽ lấy cô ấy đi."
" Hả!"
Nghe thấy lời của Long Ngâm, A Hảo có chút ngạc nhiên nhưng gã vẫn làm theo.
" Tiểu Lan cô đừng chết.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con hai người."
Tiểu Lan nghe xong thì mừng thầm trong bụng nhưng cô ta không được chấp nhận dễ dàng.
Phải thử thách gã thêm một chút nữa.
" Huynh không cần nói mấy lời đó để an ủi ta đâu.
Ta biết ta xấu, ta không có gì cả.
Hãy để ta chết cho xong."
" Không không! Đối với ta, cô là đẹp nhất tuy cô hơi mập so với mong muốn của ta một chút.
Nhưng mà cô lại thật thà và chăm chỉ điều này không phải ai cũng có được."
Trong vô thức, A Hảo lại nói lên tiếng lòng của mình với Tiểu Lan.
" Huynh..."
" Ta biết mình là một người thô lỗ, không biết cái gì là lãng mạn, chu đáo.
Ta không biết cách ăn nói như thế nào là đúng nhưng những gì ta nói với cô đều là thật.
Nó xuất phát từ tấm lòng của ta."
" A Hảo..."
Tiểu Lan khóc thúc thít vì quá vui.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi, cô không cần người đàn ông của mình làm gì thêm nữa.
Chính A Hảo cũng không ngờ bản thân lại có thể nói ra những lời đó.
Gã đi đến đỡ lấy Tiểu Lan xuống.
Hai ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương.
Tiểu Lan xúc động ôm lấy A Hảo vào lòng.
" Ây chết chết ta..."
Vì Tiểu Lan ôm quá chặt khiến cho A Hảo không thể thở được.
" Xin lỗi huynh."
Cô ta buông