" Hửm!!?"
Noãn Vy như muốn sụp đổ ngay tức khắc.
Uổng công cô theo hắn ta đến đây, còn phải chịu biết bao nhiêu khổ cực để rồi cuối cùng nhận lại chẳng được gì ngoài hai chữ "tình cờ".
Ông trời sao lại đối xử với cô như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của cô.
Long Ngâm buộc miệng hỏi điều đó quan trọng với cô lắm sao.
Noãn Vy vô thức trả lời theo phản.
" Đương nhiên rồi.
Điều đó có thể giúp ta trở về nhà."
Dường như phát hiện bản thân vừa mới nói điều không đúng.
Noãn Vy nhanh lấy tay bịt miệng mình lại.
Nhưng đã quá trễ, Long Ngâm đã nghe được nhưng lời cô nói.
Hắn trầm mặt ra.
Chẳng phải Ngạo Hư nói cô chỉ là một người ở trong Đỗ gia sao.
Hắn cô đang nói đến quê nhà của mình.
Xem ra, Ngạo Hư có việc phải làm rồi.
" Kỷ Lưu, con quái vật đó lại đến rồi.
Chúng ta mau chạy thôi!"
Là giọng của cô gái lúc nãy.
Cô ta vừa nói có quái vật sao! Không phải quái vật chỉ là ảo của con người thôi ư! Noãn Vy nhìn ra phía xa.
Nước lũ đã dâng lên cao.
Nhìn nó cô đã nhận ra đây không phải trận lũ bình thường.
Nó cứ như cơn sóng thần hơn.
Nước lũ mới đây đã tới nơi bọn cô đứng.
Kỷ Lưu nhanh chóng kêu mọi người đi theo hắn ta.
" Tỷ tỷ mau lên lưng ta."
Long Ngâm cúi thấp người xuống để Noãn Vy leo lên lưng mình.
Nhưng cô lại cứ chần chừ không lên.
" Để ta tự đi được rồi."
Nước lũ đã lên tới mắt cá chân của hai người họ.
Long Ngâm không do dự bế Noãn Vy lên.
" Nước lũ ở đây rất ghê gớm.
Chỉ trong thời gian ngắn ngửi nó có thể ngập qua ngang bụng.
"
Noãn Vy ôm chặt lấy Long Ngâm.
" Đệ đi nhanh lê đi."
***
Kỷ Lưu đưa mọi người đến một hang đông trên núi cao.
Nơi đây, nước lũ không thể dâng tới.
Bọn họ có thể yên tâm ở lại cho tới khi nước rút xuống.
Cô gái kia đi tìm một ít củi đốt lên cho mọi người sưởi ấm.
Kỷ Lưu nhìn mọi đều đã thấm mệt.
Hắn ta đứng lên dõng dạc nói:
" Mọi người, tạm thời chúng ta cứ ở lại đây đợi khi trận lũ qua đi rồi trở về làng."
Ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Sau đó, mỗi người tự tìm cho mình một chỗ để nằm nghỉ ngơi.
Noãn Vy nhìn thấy người dân không quá hai mươi người.
Nhưng đa phần đều là người già, còn con nít thì chẳng thấy đứa nào cả.
Cô tò mò đi qua chỗ Kỷ Lưu.
" Này đạo sĩ, ta hỏi huynh."
" Cô lại muốn hỏi cái gì nữa."
Nghe thấy Noãn Vy lại muốn hỏi, hắn ta liền đề phòng.
Cô gái này sao lại có nhiều câu hỏi quá vậy.
Noãn Vy vỗ vai hắn ta.
" Yên tâm đi.
Lần này câu hỏi cảu tôi là quan tâm đến mọi người."
Hắn ta châm một khúc củi vào trong lửa, nghe câu hỏi của cô.
" Tại sao dân làng ở đây lại ít mà đa số toàn là người già? Không có trẻ con, đến khi họ không còn nữa thì ngôi làng này sẽ biến mất ư! Còn có, sao mọi người qua làng bên để sinh sống.
Ở đây lũ phá hoại mọi thứ như vậy sao có thể ở được nhỉ!"
Ký