Ngày hôm sau, Noãn Vy thức dậy không thấy Long Ngâm đâu.
Cô thầm nghĩ, có lẽ hắn đã rời khỏi đây lúc cô chưa tỉnh giấc.
" Ưm.."
Cô duỗi thẳng người về phía trước.
Sau đó, rời khỏi giường.
" Kỷ Lưu ở đâu rồi nhỉ!"
Giờ cô chợt nhớ đến Kỷ Lưu.
Không biết hôm qua hắn ta đã ngủ ở đâu.
Oản Oản tốt với cô như vậy, nếu biết được phu quân của mình bị đối xử tệ chắc cô ấy sẽ giận lắm.
Noãn Vy nghĩ vậy thì liền chạy ra bên ngoài tìm Kỷ Lưu.
Trong lòng cảm giác cắn rứt.
Cô chạy ra bên ngoài tìm nhưng chẳng thấy người đâu.
Sợ hắn ta sẽ trèo lên cây ngủ, cô cũng đến mấy chỗ gốc cây để tìm thử nhưng vẫn không gặp.
Lúc đi ngang qua cây cầu phía sau hậu cung thì phát hiện bên kia có một cửa hang.
Noãn Vy tò mò nên đi qua đó xem thử.
Bên ngoài cửa hang được bao vây bởi những dây leo.
Tổ nhện, cây cỏ và bụi bẩn đều bám xung quanh.
Cô đoán chắc nơi đây đã lâu không có người đi vào bên trong.
Chẳng biết bên trong có gì, cô nhìn bên ngoài xem thử có ghi chú nào không thì thấy một tấm bia đá.
Nó cũng bị những dây leo bao vây chỉ chừa mỗi phần đầu nhô ra ngoài.
Noãn Vy tò mò đi đến, tháo mấy sợi dây leo ra khỏi.
Để lộ phần chữ bên trên ra.
Ở trên bia đá chỉ ghi một chữ "Cấm".
Noãn Vy ngẫm nghĩ, chẳng biết bên trong hang động của hậu cung này cất giữ thứ gì mà lại cấm người khác đi vào.
Cô đang suy nghĩ thì một vàn tay phía sau nắm lấy vai cô.
Một giọng nói quen thuộc thốt lên.
" Làm gì đấy?"
Vì theo phản xạ tự nhiên, Noãn Vy giật mình quay lại phía sau định đấm một đấm vào mặt người đó nhưng lại nhận ra đó là Kỷ Lưu nên cô mới dừng tay kịp thời.
Kỷ Lưu thấy mình sắp bị đánh thì liền lùi về sau mấy bước để phòng cô.
" Không được đánh người bừa bãi đấy!"
Sợ bản thân bị đánh, hắn ta liền nhắc nhở cô.
" Huynh làm ta giật mình."
Bỏ tay xuống, cô thở phào.
Cũng may, cô còn chưa ra tay.
Cái tính khí hay thích đánh người chẳng biết từ bao giờ đã trở thành thói quen của cô.
Cô cần phải tập cách từ bỏ thói quen này mới được.
" Này, huynh ở đâu từ tối hôm qua, làm ta phải cất công đi tìm cả buổi sáng."
" Cô còn trách ta! Còn không phải hai người ban cho ư!"
Kỷ Lưu không liền nói.
Cũng vì hai phu thê này hắn ta phải ra bên ngoài ngủ.
Tưởng rằng phải nằm bờ nằm bụi bên ngoài sương gió.
Ai ngờ lại được một vị huynh đệ đưa đến một phòng khác.
Nơi đó có chăn nệm im cả người.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Kỷ Lưu thầm cười khúc khích.
Nhưng hành động này lại va vào ánh mắt của Noãn Vy.
Cô nhíu mày nhìn hắn ta, đánh nhẹ vào cánh tay.
" Huynh cười gì đó?"
" Ta..ta cười gì đâu? Cô đừng có hiểu lầm."
Vì muốn bao che cho bản thân, Kỷ Lưu liền chối.
Hắn ta nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Vừa đúng lúc hắn ta nhìn thấy cửa hang phía sau Noãn Vy.
" Ê, cô đứng ở trước cửa hang này làm gì? Định vào bên trong tìm kho báu à!"
" Kho báu? Ta còn không biết bên trong có gì làm sao mà rõ là có kho báu hay không.
Chỉ là bản thân thấy tò mò chứt thôi."
Noãn Vy không vào bia