Dùng xong bữa cơm với Tề Tứ thì Tề Ân lái xe chở cô về nhà.
Hi Văn nằm tựa đầu bên cửa sổ đầy vật vã.
Nhớ lại mùi tanh của món cá lúc nãy thật làm cô sởn da gà.
Anh lâu lâu lại liếc sang thấy Hi Văn bộ dạng mệt mỏi.
" Cô làm sao vậy? Lúc nãy đột nhiên nôn nhiều như thế.
"
" Mấy món cá đó tôi không thích ăn, nhưng lại không dám từ chối nên đành cố nuốt thôi.
"
" Nhưng ông nội bảo lúc trước cô thích ăn cá nhất mà không phải sao? "
Hi Văn hít thở sâu, cô suy nghĩ một lát rồi mới đáp lời anh.
" Tại tôi chết đi sống lại bị biến chứng sau hậu phẫu được chưa? Thiệt tình.
"
Tề Ân xoay xoay vô lăng
" Sau này không thích ăn cái gì thì cứ thẳng thắng nói ra, làm cho ông nội lúc nãy còn tưởng cô mang thai mừng đến không tả nổi.
"
Cô không ăn uống gì nhưng cũng đột nhiên bị sặc, cô ho lên mấy tiếng
" Điều đó thật không thể nào, sao ông nội có thể nghĩ đến câu chuyện kinh dị như vậy chứ? Tôi mà mang thai sao? "
Nói đến đây cô cũng tự rùng mình một cái, sao viễn cảnh đó có thể xảy ra được chứ?
Anh quay sang nhìn Hi Văn, nét mặt nghiêm nghị.
" Tại sao điều đó lại không thể? "
Không phải chính anh cũng biết đáp án hay sao? Khi không lại đi hỏi ngược lại cô như vậy
" Anh nói coi anh không thích tôi, tôi không có tình cảm với anh.
Chúng ta kết hôn là do sự ép buộc của ông nội, anh lại không tự nguyện.
Vả lại chính anh đã nói muốn chúng ta ly hôn còn gì, anh mau chóng chuẩn bị giấy tờ lo xong thủ tục đi.
"
Anh trần mặc, giọng nói trầm khiến cô rợn người
" Nôn nóng như vậy sao? "
" Anh không nôn nóng hả? Tới lúc đó anh có thể cưới một cô vợ khác, một người mà anh thật sự yêu.
Chứ bình thường anh cứ mắng tôi hành động kỳ quặc gây nhiều phiền toái cho anh.
"
" Nhưng tôi lại muốn cô tiếp tục gây thêm phiền toái cho tôi.
"
" Hả? Anh nói cái gì? "
Giọng anh lí nhí nói trong lúc Hi Văn không để tâm nên cũng không nghe rõ nên cô đành hỏi lại.
Anh xụ mặt
" Không có gì, không nghe thì thôi.
Tóm lại chuyện ly hôn bây giờ chưa phải lúc.
"1
[ Bây giờ chưa phải lúc vậy khi nào mới phải lúc, mình thật sự chán chết đi được rồi.
Ông trời ơi khi nào ông mới trả lại sự tự do cho Đường Y Na này đây? ]
...!
Một buổi trưa Hi Văn lại rảnh rỗi nằm ở nhà không có chuyện gì làm, cô không có ai để nói chuyện, xem phim riết cũng thấy chán cứ tiếp tục như vậy cô chẳng khác gì con chim bị nhốt trong lồ ng không được bay lượn cơ chứ.
Nhìn lại đồng hồ trên tường nhà đã quá giữa trưa rồi, Hi Văn bật ngồi dậy.
" Trưa rồi sao? Không biết Châu Thanh làm việc xong chưa nhỉ? Mình muốn rủ cậu ấy đi đâu đó chơi quá đi mất.
"
Nghĩ xong lập tức làm ngay, Hi Văn vội thay ra một chiếc váy trắng cổ vuông dài qua gối có phần xẻ tà khéo khoe đôi trân thon dài và xương quai xanh của cô trông vô cùng xinh đẹp.
Gọi cho tài xế chở thẳng đến phim trường nơi Châu Thanh đang làm việc.
Cái không khí ở đây thật khiến cho cô nhớ quá đi mất, đèn chiếu sáng, camera, bối cảnh...!
Từ xa