Hoàng Vĩnh Nghi kề sát lại gần cô, anh chăm chú nghe thật kỹ từng lời mà Hi Văn nói.
" Vậy tiếp theo cô tính thế nào?
" Còn thế nào nữa, tôi đang đợi Tề Ân mở lời bỏ tôi đây.
Tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng không sao, anh ấy là ông chủ lớn vẫn nên chừa lại cho anh ấy chút thể diện.
Xém chút quên mất, tôi phải mau chóng về nhà không Tề Ân lại càu nhàu nữa, phiền lắm.
"
Hi Văn gắng gượng đứng dậy, đôi giày cao gót lêu khêu khiến cô xém chút té ngã cũng may được anh nhanh chóng đỡ lấy.
Cô hết sức lực liền ngã vào lòng Hoàng Vĩnh Nghi.
Khoảnh khắc ôm Hi Văn trong vòng tay tim anh cứ đập thình thịch loạn xạ không ngừng.
Hoàng Vĩnh Nghi choàng tay ra sau vuốt v e mái tóc của cô.
Giọng anh khe khẽ
" Nếu đã như vậy có thể để tôi thay anh ta chăm sóc em không? "
Hoàng Vĩnh Nghi nhớ lại lần đầu gặp Hi Văn trong buổi tiệc anh đã vô cùng bất ngờ và cảm thấy thu hút bởi cách nói chuyện của cô, lẫn cả việc Hi Văn cùng anh khiêu vũ trước bao nhiêu người.
Khoảnh khắc đó dưới ánh đèn Hi Văn giống một nàng công chúa mỏng manh cần được che chở.
Nhưng rồi anh lại phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng tiếc, nàng công chúa của anh đã có hoàng tử của riêng mình.
Rồi những ngày sau đó anh dặn bản thân phải quên đi cái suy nghĩ sai lệch với người con gái ấy, tưởng chừng bản thân đã hoàn có thể xóa bỏ hi vọng về cô thì Hi Văn lại một lần nữa xuất hiện trước anh như một định mệnh lại còn để anh biết thêm một chuyện chấn động như cô và Tề Ân vốn không có tình cảm còn sắp ly hôn.
Chuyện này...có phải anh nên tận dụng cơ hội này để được ở bên cô hay không? Hoàng Vĩnh Nghi nhận thấy nếu như bản thân đã có một chút hy vọng như vậy thì anh vốn không nên từ bỏ, quyết tâm theo đuổi cô đến cùng.
Anh nhìn Hi Văn đang say khướt trong vòng tay của mình.
" Đi thôi, tôi đưa em về nhà.
"
...!
Tề Ân ở nhà ngồi một mình trong thư phòng đọc sách lâu lâu lại đi đến bên cửa sổ ngó xuống ngóng tìm ai đó, anh gấp quyển sách trên tay lại nét mặt nhăn nhó.
" Giờ này rồi sao Cao Hi Văn còn chưa về nữa? Có cần muộn như thế không? "
" Cũng không biết cô ấy có gặp nguy hiểm gì không? Gọi mãi cũng không nghe máy.
"
Không thể đợi thêm anh mở cửa phòng rồi bước xuống nhà, bé Du đã ngủ, Chu Minh Tuệ thì đang dọn dẹp nốt đóng bát dĩa vừa dùng rồi cũng định nghỉ ngơi.
Anh vòng xuống bếp giả vờ rót cốc nước nhưng mắt thì luôn hướng nhìn về phía cửa chính, Minh Tuệ biết anh đang lo lắng cho cô thì trong lòng ghen tức.
Kìm nén lại cảm xúc, cô ta vẫn phải bộc lộ nét mặt tươi cười trước anh
" Phu nhân giờ này còn chưa về không biết là đi gặp ai? Lỡ không may xảy ra chuyện gì...Tề tổng hay anh gọi điện cho cô ấy thử xem.
"
Anh mắt vẫn luôn hướng về phía cửa nhưng lại bày ra bộ dạng không để tâm
" Cao Hi Văn không phải là đứa con nít, đã ra ngoài ắt phải tự biết đường mò về nhà cô không cần lo.
"
Chu Minh Tuệ nghe xong liền xị mặt xuống
[ Nếu anh biết cô ta lén phén với người khác bên ngoài thì có còn tốt với cô ta nữa không? ]1
Phía trước cổng có tiếng xe dừng lại, Tề Ân lập tức gấp gáp bỏ ly nước xuống chạy ra xem xem.
Anh tâm trạng phấn khởi nôn nóng được gặp cô
"