Sáng hôm sau thức giấc Hi Văn cả người uể oải mệt mỏi, đầu cũng đau như búa bổ.
Cô bật dậy vỗ mạnh vào đầu, thở một hơi thật dài.
Hướng mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi cũng tự mình dọa cho bản thân phải giật mình.
" Trời ơi chuyện gì vậy? Đêm qua mình làm cách nào về được đây thế? "
Trong cơn hồi tưởng cô chợt nhớ ra điều gì đó, Hi Văn nhớ bản thân trong lúc say đã được ai đó nhấc bổng lên.
Ở trong vòng tay rắn chắc kia cô mơ màng thấy gương mặt góc cạnh của...Tề Ân.
" Toang rồi, đêm qua là Tề Ân bế mình lên phòng, vậy...vậy không phải anh ta đã nhìn thấy dáng vẻ lúc say của mình hay sao? Mình không nói bậy gì đó chứ? Biết vậy đã không uống nhiều rượu như thế rồi.
"
Sau đó Hi Văn nhớ lại chợt nhớ đến điều gì mà bản thân càng trở nên bàng hoàng hơn
" Khoan đã, vậy...đêm qua mình uống say ở nhà hàng thì ai đưa mình về? "
Đầu óc không còn nhớ nổi chuyện gì nữa, Hi Văn lập tức nhấc máy lên gọi điện cho Châu Thanh.
Giọng điệu cô hối hả
" Châu Thanh, mình có chuyện cần phải hỏi cậu.
"
[ Sao vậy? Đêm qua cậu uống nhiều như vậy mà hôm nay còn tỉnh táo được như thế à? ]
" Chúng ta đừng đùa nữa được không? Mình muốn hỏi đêm qua là ai đưa mình về vậy? Mình thật sự không nhớ gì hết "
Đầu dây bên kia ậm ừ một lúc xong Châu Thanh liền cười hì hì
[ Thật ra mình cũng không nhớ nữa, nhưng mà mình biết đêm qua là Hoàng tổng nhờ người đưa chúng ta về, chắc cậu cũng như vậy đó.
Có vấn đề gì sao? ]
Hi Văn thở phào, cô cũng hy vọng là vậy.
Cô mong người đưa mình về chỉ cần không phải Hoàng Vĩnh Nghi là tốt, bởi như thế không phải sẽ sinh thêm nhiều chuyện nữa sao.
Sau chuyện lần đó ở buổi tiệc cô nhận ra Tề Ân và Hoàng Vĩnh Nghi vốn chẳng ưa gì nhau lắm, vẫn là không nên để anh biết Hi Văn có qua lại với Hoàng Vĩnh Nghi thì hơn.
Hi Văn thay quần áo xong thì bước xuống nhà dưới để ăn sáng.
Đáng lý ra giờ này anh chỉ mới chuẩn bị đi làm mới đúng nhưng lại không thấy bóng dáng Tề Ân đâu cả.
Cô gãi gãi đầu, thấy Chu Minh Tuệ đang quét dọn liền hỏi han
" Minh Tuệ, cô có thấy Tề Ân đâu không? "
Chu Minh Tuệ cười khẩy trong lòng
[ Giờ cô có hối hận cũng muộn rồi, còn muốn tìm Tề tổng? ]
" Sáng sớm Tề tổng đã không dùng bữa mà đi làm rồi ạ.
"
" Ra là vậy "
Minh Tuệ tươi cười
" Cô Cao có muốn dùng nữa sáng không? Tôi sẽ dọn ra "
" À được.
Pha cho tôi ấm trà nữa, phải uống chút trà giải rượu, đầu óc cứ nhức nhối hết cả lên.
"
" Vâng "
...!
Cả ngày hôm đó Tề Ân ở công ty nhưng anh lại không có tâm trạng làm việc, cứ nhớ lại những gì mà